“Em đi ngủ trước.” Cô định tạm biệt anh nhưng lại bị anh giữ lại.
“Người yêu của nhau sẽ hôn chúc ngủ ngon.” Bạch Giai cạn lời hôn chụt một cái lên môi anh rồi chúc ngủ ngon.
Kỷ Ngôn Thiên thoả mãn về phòng mình
Cả đêm hôm đó, ạnh mất ngủ. Cứ nằm suy nghĩ về mối quan hệ của mình và Bạch Giai rồi cười một mình như thằng điên trong phòng.
Có một câu nói rất đúng: “Có ai bình thường khi yêu.”
Kết quả sáng hôm sau, cặp mặt gấu trúc xuất hiện. Anh lo lắng không thể mất hình tượng trước mặt Bạch Giai được.
Anh vào phòng trang điểm của mẹ lấy kem che khuyết điểm bôi vào mắt mình.
Bạch Giai đã chuẩn bị xong liền ra ngoài. Mấy hôm nay trời đã rất lạnh rồi, cô mặc bên ngoài một chiếc áo phao dài đến đầu gối.
Bên trong còn quàng chiếc khăn màu trắng che kín nửa mặt.
Trùng hợp anh cũng đi ra. Bạch Giai quan sát thấy sắc mặt không được tốt, lo lắng hỏi.
“Anh bị làm sao đấy? Sao sắc mặt kém vậy?”
Cô tháo găng tay định sờ lên trán anh thì bị ngăn lại.
“Đừng cởi ra. Lạnh lắm đấy.”
“Anh không bị sao đâu.”
Chỉ những lúc có hai đứa thì bọn họ mới ngọt ngào thôi. Những lúc có người khác thì thật là ối giời ơi luôn.
Giả vờ cãi nhau hơn cả chó với mèo cơ. Đặc biệt là Bạch Giai diễn rất chân thật, chửi Kỷ Ngôn Thiên như con của mình luôn.
Ở trên lớp, trong tiết học, anh nhìn trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-da-tu-lau/2842437/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.