Anh suýt nữa làm rơi điện thoại. Anh căng thẳng nắm chặt điện thoại trong tay. Sợ Bạch Giai sẽ nói ra điều gì đấy làm tổn thương anh.
Anh lắp ba lắp bắp: “Tôi… tôi chỉ nói đùa thôi. Cậu… cậu đừng tưởng là thật.”
Anh không nhìn thấy vẻ mặt cô nhưng anh cảm thấy giọng nói của cô có phần không vui.
“Kỷ Ngôn Thiên…”
Kỷ Ngôn Thiên sợ hãi quá không nhịn được lớn tiếng: “Bạch Tiểu Giai, tôi thực sự nói đùa mà. Cậu không cần phải từ chối đâu.”
Bạch Giai muốn nói một câu mà bị ngăn căn hết lần này đến lần khác. Cô tức giận: “Kỷ Ngôn Thiên, cậu im miệng được không?”
Anh cố cắn chặt răng không nói nữa, bàn tay đang rất run rẩy. Cô giận rồi, anh lại làm cô giận rồi.
Bạch Giai cũng từ từ lấy lại bĩnh tĩnh, mở miệng nói một câu.
“Kỷ Ngôn Thiên, tôi cũng thích cậu.”
Kỷ Ngôn Thiên tưởng anh nghe nhầm liền hỏi lại: “Cậu nói gì cơ?”
Bạch Giai bực mình đánh anh một cái: “Đây là lời tỏ tình chứ có phải là lời bán buôn ngoài chợ đâu mà đòi nhắc lại chứ.”
“Không nghe thì thôi!”
Kỷ Ngôn Thiên rất sốc, không ngờ Bạch Giai cũng thích mình. Anh ngu ngơ hỏi tiếp một câu:”Vậy bây giờ chúng ta là người yêu hả?”
“Nếu không thì sao?”
Anh như thằng khùng cười giữa đường đi bộ.
Bạch Giai nhìn anh vui vẻ đến vậy, bản thân cũng vui theo.
“Cậu có người yêu mà vui vẻ thế à?”
Kỷ Ngôn Thiên gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-da-tu-lau/2842440/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.