“Thiếu Thương, tỉnh lại. Thiếu Thương…”
Mới sáng sớm đã bị người khác đánh thức thật sự không phải chuyện gì tốt, nhất là bị đánh thức sau một đêm say xỉn. Thích Thiếu Thương xoa xoa cái đầu đang đau như sắp nổ tung, nhìn Nguyễn Minh Chính lo lắng ngồi trước mặt, hốc mắt đỏ hoe. “Minh Chính, sao lại khóc?”
“Thiếu Thương, xảy ra chuyện rồi…” Nguyễn Minh Chính nghe anh hỏi, nước mắt lại chực trào ra.
“Chuyện gì? Công ty sụp đổ sao?” Thích Thiếu Thương đùa một câu dí dỏm.
Nhưng Nguyễn Minh Chính không cười, cô chỉ giữ chặt cánh tay của Thích Thiếu Thương, nghiêm mặt nói: “Thiếu Thương, anh phải bình tĩnh. Phó Vãn Tình… đã chết, đêm qua.” Vừa dứt lời, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
“Em nói gì?” Thích Thiếu Thương căn bản không hiểu, anh không hiểu Nguyễn Minh Chính đang nói thứ ngôn ngữ gì, “Em nói cái gì? Em nói cái gì!” Anh không ngừng lặp lại câu hỏi ấy, tựa một cái radio cũ bị hỏng.
“Là tai nạn xe, khi đưa đến bệnh viện thì đã quá muộn…”
“Em! Nói! Dối! Nguyễn Minh Chính! Em nói dối! Em đang nói dối!!” Thích Thiếu Thương lập tức đẩy Nguyễn Minh Chính ra, nhưng vì dùng lực quá nhiều nên khiến cô té ngã trên sàn. Anh quát lớn, “Phó Vãn Tình rõ ràng là một người con gái tốt như thế, hôm qua cô ấy giận Tích Triều, nhưng đã không sao rồi, cớ gì lại có cái vụ tai nạn xe chết tiệt đó?! Em nói dối! Em nói dối!! Nguyễn Minh Chính, anh cảnh cáo em, thu hồi lời nói của em, thu hồi mau! Ngay bây giờ!”
Nguyễn Minh Chính chỉ ngồi yên trên sàn nhà, một lúc lâu sau mới nói, “Là… sự thật… Thiếu Thương…”
Thích Thiếu Thương dữ tợn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-tin-rang-co-duyen/1890047/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.