*Nguyên văn “Thiên vi thùy xuân” trong tác phẩm Họa Đường Xuân (画堂春) của Nạp Lan Tính Đức, ám chỉ trời cao không có mắt
Khi Anh Lục Hà đến nhà của Cố Tích Triều và Vãn Tình, Cố Tích Triều vừa thu xếp xong túi quần áo cuối cùng, ngoan ngoãn ngồi trên sàn nhà chờ cô. Đây là chuyện tốt, không phải sao? Ít ra cậu giống một người máy hoàn mỹ biết nghe lời chứ không phải một kẻ tâm thần điên loạn.
“Tích Triều, dọn xong đồ đạc rồi?” Anh Lục Hà nhìn thấy túi hành lý nho nhỏ, không thể tin vào mắt mình. Trời đất chứng giám, cho dù cô chỉ đi du lịch ba ngày hai đêm cũng sẽ không mang ít đồ dùng như vậy.
“Ừ,” Cố Tích Triều gật đầu, “Những thứ khác không muốn mang theo.”
Cậu từng chút từng chút nhớ lại những ngày tháng sống cùng Vãn Tình.
Cậu nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp gỡ, có thể nói đó là một buổi hẹn tồi tệ. Cậu thử học lái ô tô, không có giáo viên chỉ dẫn nên suýt chút nữa đã đụng phải Vãn Tình đang đi ngang qua. Sau đấy là luống cuống giải thích. Vãn Tình mặc chiếc váy dài trắng thuần, tóc xõa tung bay trong gió. Cậu đã nghĩ, người con gái này thật đẹp. Cậu theo cô lên xe bus, lại cùng cô đứng chờ trên đường, nhưng không có dũng khí nói một câu chào hỏi. Cho đến khi cô quay đầu lại chất vấn, “Anh theo tôi đã gần một giờ rồi, anh muốn gì?”
“Tôi chỉ muốn mời cô uống một tách cà phê.” Cậu nhỏ giọng nói, “Thật xin lỗi…”
Đương nhiên sau này Cố Tích Triều mới biết cô là con gái nhà giàu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-tin-rang-co-duyen/1890048/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.