Khi Thích Thiếu Thương quay về khách điếm, cuối chân trời đã hừng sáng.
Hắn ngơ ngác ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn ánh dương chói lọi ngoài cửa sổ, chợt có chút hoài nghi, đêm qua, chỉ là một hồi ảo mộng. Dưới nắng ban mai, tất cả sẽ vỡ tan thành bọt biển, không còn vết tích.
Một lúc lâu sau, mới phát hiện Thiết Thủ không ở trong phòng, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt chạm đến tờ giấy đặt trên bàn, là bút tích của Thiết Thủ:
“Có án mạng, thỉnh đến phủ đệ Vương viên ngoại.”
Thích Thiếu Thương lúc này mới thanh tỉnh, thầm than một tiếng hổ thẹn, vội vã xách kiếm lao ra khỏi cửa.
Kiến trúc hào hoa nhất trong thành Lâm Châu, không gì sánh bằng phủ đệ Vương viên ngoại.
Đại môn tráng lệ đẽo khắc từ loại gỗ tốt nhất, trước cửa vững vàng hai con sư tử đá dũng mãnh, nóc nhà trải ngói lưu ly, xà cột chạm trổ hoa văn tinh mỹ, hết thảy đều xa hoa, nhưng lúc này lại ngập chìm trong cảnh tình bi thảm.
Đám thê thiếp khẽ trò chuyện bên ngoài phòng, nhìn thấy có người đến, liền khóc rống bi thương đau xót, ầm ĩ một khoảng không.
Thiết Thủ nhíu mày, đứng dưới tàng cây dâm bụt xa xa, sắc mặt âm trầm như nước.
Thích Thiếu Thương sải bước đi đến, sợ hắn hỏi mình tối qua đã đi đâu, giành hỏi trước: “Tình hình thế nào?”
Thiết Thủ trầm giọng nói: “Ngỗ Tác ở nha môn đang khám nghiệm tử thi.”
Yết hầu Thích Thiếu Thương chợt khô đắng, bất tri bất giác nắm chặt tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-thanh-dang/2224485/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.