Thanh Đăng. Điệu từ Lâm Giang Tiên.
Sóng cuộn bồng bềnh như lụa biếc, thanh thương luật hòa khúc đàn cầm.
Đỗ quyên kêu khóc hận trời xanh, buông lơi vai gầy, thanh đăng khói lạnh.
Rèm châu rũ cóng đôi tay, gương mặt đào hoa yêu kiều.
Thong dong khẽ bước cùng tiếng tiêu, trông về khói sóng, lửa tàn soi thân ngọc.
Tháng năm tươi đẹp ————
Dịch: Dạ Lãnh (Ta vớ vẩn chỉnh một chút theo sở thích cá nhân:”>)
Con đường dài vắng lặng, trăng nhạt sao mờ.
Gió đêm lành lạnh mang theo cái ẩm ướt đặc trưng của vùng sông nước, khẽ lướt qua những tảng đá trơ trọi trên đường. Dân chúng hai bên đường đã sớm chìm trong mộng đẹp, chỉ còn quầng sáng le lói quạnh hiu từ khách điếm Duyệt Lai.
Dưới ánh đèn mập mờ, Thích Thiếu Thương cầm chén rượu trong tay, một hơi uống cạn.
Rượu gọi là Pháo Đả Năng, từ đại mạc mang về, đáng tiếc trước mặt… lại không phải người nọ.
“Đây đã là vò thứ ba, ngươi có tâm sự?” Thiết Thủ thanh âm vĩnh viễn trầm ổn như thế.
Thích Thiếu Thương cười rộ, mượn men say mà hỏi hắn: “Tận đáy lòng ngươi, có một người nhớ mãi không quên?”
Thiết Thủ không đáp.
Hắn chưa từng trút bầu tâm sự cùng ai, cho dù thân cận như Thích Thiếu Thương, cũng không thể.
May mắn, Thích Thiếu Thương không chờ hắn đáp lại, nói tiếp:
“Có người, ngươi cho rằng đã hoàn toàn quên, nhưng không biết từ bao giờ, y lại vô thanh vô tức xuất hiện trong đầu.”
Hắn tự rót rượu, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-thanh-dang/2224483/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.