“Tích Triều…. Cậu nói là Vãn Tình đã mang cậu rời khỏi bệnh viện?”
Thích Thiếu Thương tận lực bỏ qua cảm giác nghi hoặc lo lắng kia, bắt đầu hỏi:
“Có thể nói rõ ra được không?”
“Cậu tin tưởng tôi?”
Cố Tích Triều biểu lộ ra cả sợ hãi lẫn vui mừng.
“Cậu nếu đã nói vậy, tất nhiên sẽ có lý do…”
Thích Thiếu Thương cười cười, nhẹ vuốt vuốt mặt Cố Tích Triều.
Từ nhỏ đến giờ, Cố Tích Triều vẫn là thuộc loại mỹ nhân, cảm giác da thịt thật tinh tế mịn màng, đem so với khuôn mặt bánh bao của Thích Thiếu Thương là đối lập mười phần. Nên cậu luôn bị Thích Thiếu Thương ghen tỵ mà cười trêu chọc, khuôn mặt không thịt, chỉ toàn xương cốt.
Nhưng xúc cảm lần này chạm vào, tuy vẫn hoàn hảo như tơ lụa, nhưng lại thiếu đi cái gì đó.
Rất nhanh, Thích Thiếu Thương đã nhận ra.
Là co giãn.
Làn da lạnh lẽo, cảm giác xương cốt cũng thật rõ ràng, bàn tay sờ vào tựa như đang lướt trên một cỗ hài cốt cứng rắn.
“Thiếu Thương… Làm sao vậy?!”
Cố Tích Triều đột nhiên nhìn thấy nụ cười của Thích Thiếu Thương như ngưng đọng trên môi, liền có chút sợ hãi, né tránh bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt mình.
Thích Thiếu Thương nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của Cố Tích Triều, liền nhanh quên đi tất cả những suy nghĩ loạn thất bát tao:
“Không có, cậu nói đi!”
[Thích Thiếu Thương, ngươi lại đang miên man suy nghĩ cái gì a! Quả thực vớ vẩn!]
“Đêm đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-quy-ban/2292633/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.