“Tích Triều! Cậu làm gì vậy!?”
Thích Thiếu Thương đi vào phòng bệnh, đã thấy Cố Tích Triều đang cởi quần áo bệnh nhân ra.
Da thịt màu mật ong sáng bóng dưới ánh mặt trời, miệng vết thương trên lưng còn chưa khép lại hoàn toàn, lộ ra vài vết hồng chói mắt, nhìn từ xa lại nhớ đến vệt hồng ban kia. Những vệt máu này tựa như vết độc châm, đem đôi mắt của Thích Thiếu Thương bức đến nhói đau, nhìn mãi không thể rời.
“Thay quần áo a!”
Cố Tích Triều lấy ra một chiếc áo somi trắng từ trong ngăn tủ, nhanh nhẹn mặc vào, lại quay sang cười với Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương giật mình nói:
“Cậu thay quần áo làm gì?! Vết thương còn chưa có lành! Bác sỹ nói cậu nên ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng!!!”
“Tôi không chờ được!”
Nụ cười trên mặt Cố Tích Triều tiêu tán:
“Tôi muốn nhanh chóng tra rõ cái chết của Vãn Tình.”
“Chỉ là cậu…”
Thích Thiếu Thương nhìn thấy vết thương sau lưng cậu lại ẩn ẩn chảy máu, trong lòng lại càng đau đớn.
Cố Tích Triều không kiên nhẫn nhíu mi:
“Đừng dài dòng như vậy mà? Tôi là người trưởng thành rồi, tự biết cách chăm sóc bản thân!”
“Được… Tùy cậu đi.”
Thích Thiếu Thương thở dài, Cố Tích Triều của hắn từ khi nào lại trở nên ương bướng như vậy?!
(Nguyệt: dễ thương:”D)
“Tôi biết cậu sẽ nghe lời tôi mà…”
Cố Tích Triều lại tươi cười sáng lạn, tựa như tất cả đau xót đã rơi vào dĩ vãng:
“Hiện tại cùng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-quy-ban/2292631/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.