Ngày hôm sau, toàn bộ cảnh cục đều biết nghi phạm Cố Tích Triều do Thích Thiếu Thương và Thiết Du Hạ trông coi đột nhiên mất tích, quả là không ra sao.
Thế nhưng hai người bọn họ lại rất ăn ý, đều xem nhẹ việc này.
Một người lớn tự nhiên mất tích, quả thực so với đại ảo thuật gia David Copperfield còn ghê gớm hơn.
Bất quá, ngoài Thích Thiếu Thương cùng Thiết Du Hạ ra, cũng không ai quan tâm đến việc Cố Tích Triều đã mất tích.
Bởi vì, Cố Tích Triều không phải hung thủ.
Trải qua quá trình cẩn thận điều tra, Phó Vãn Tình chính là tự sát. Nàng lúc còn sống bị bệnh trầm cảm nghiêm trọng, mỗi ngày đều uống không ít thuốc. Đối với người bị trầm cảm mà nói, việc tự sát cũng không có gì kỳ lạ, không hiếm thấy.
Chỉ cần đến lúc bệnh bộc phát, cũng không thể nào phòng bị.
Hơn nữa, kiểm tra con dao ở hiện trường án mạng, chỉ có dấu vân tay của Vãn Tình.
Mà Cố Tích Triều thật ra cũng không có động cơ giết người nào. Sự tình của cậu cùng Thích Thiếu Thương cũng chẳng ai biết tới.
Cố Tích Triều còn là chồng của người thừa kế duy nhất tập đoàn Phó gia. Phó Tông Thư cũng đã có tính toán rồi, nếu không gặp sự việc này, toàn bộ tài sản đương nhiên sẽ vào tay cậu. Loại chuyện chặt đứt đường tiến thân sáng lạn của bản thân thế này, kẻ ngốc tử cũng chẳng thèm làm.
Nhóm người ở cảnh cục đều nghị luận, Cố Tích Triều nhất định là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-quy-ban/2292635/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.