Trong mộng, vẫn còn mông lung không rõ, nhưng Thích Thiếu Thương lại hoảng hốt khi nhìn thấy đôi hài dẫn đường phía đã biến thành rồi giày vải màu đen, có nhiều hơn một đôi hài, đôi lớn, đôi nhỏ, đèn lồng mờ mờ, ánh sáng lập lòe trong đêm tối... Anh muốn chạy lên, muốn đuổi theo để hỏi cho rõ, thế nhưng bước chân nhẹ nhàng êm ái như giẫm lên nhung lụa cũng không di chuyển nữa.
Khi Thích Thiếu Thương tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Cố Tích Triều đang nhìn mình, làm anh thấy hơi kinh hãi, đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách dường như đang thiêu đốt Thích Thiếu Thương, người kia mặc dù đang cười, ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
Thích Thiếu Thương sờ trán, trời ạ, tại sao mình lại cùng người này ở cùng một chỗ chứ.
Cố Tích Triều thấy anh đã tỉnh giấc, liền hỏi: “Anh nằm mơ thấy cái gì?”
Thích Thiếu Thương sửng sốt: “Em hỏi để làm gì?”
“Nhìn anh ngủ không ngon giấc, tùy tiện hỏi thôi.” Cố Tích Triều phất tay, nhưng thái độ này của cậu thật sự không giống như là “Tùy tiện hỏi thôi”.
Thích Thiếu Thương đột nhiên có cảm giác, cơn mơ của mình có lẽ có liên quan tới cậu ta.
“Không có gì, anh lúc nào cũng ngủ không ngon mà.”
Cố Tích Triều trầm ngâm một hồi, trên môi nở một nụ cười nhe, nói với Thích Thiếu Thương: “Vậy anh đừng ngủ nữa, hôm nay em muốn đi một chỗ.”
“Sẽ không phải là...”
“Yên tâm, không phải đâu.”
Thì ra không phải là đến bãi tha ma, mà là một ngôi nhà cổ. Tuy là một nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-minh-hon/199090/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.