Trong giấc mơ không còn thấy cô gái thong thả bước đi nữa, thay vào đó là bước chân rất vội vã, gấp gáp. Đột nhiên bước chân ngừng lại, một đôi hài màu đỏ chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt anh– là cô ấy! Vẫn là đôi hài đỏ, chiếc váy đỏ, chập chờn, hư ảo, chất chứa phong tình...
Lúc Thích Thiếu Thương tỉnh giấc, trời đã sáng bừng, anh dụi dụi đôi mắt, hình như vẫn còn chưa cam lòng muốn ngủ tiếp, đột nhiên bên người có cái gì đó nhúc nhích, anh quay đầu sang thì nhìn thấy có một người đang nằm cạnh mình, lúc này mới từ từ tỉnh táo lại.
Anh lấy tay nhéo nhéo gương mặt Cố Tích Triều: “Tỉnh dậy chưa?”
“Ừm.”
Bản thân anh cảm thấy rất nghi ngờ, thì ra hết thảy mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải là mộng, chỉ trong một đêm, cư nhiên anh lại có thể lên giường cùng một người con trai xa lạ.
Nhưng anh không hề chán ghét, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.
“Dậy đi!” Cố Tích Triều ném quần áo lên mặt anh, “Hôm nay theo em đi chơi đi.”
—
Đến nơi này rồi, Thích Thiếu Thương mới biết cái gì là khóc không ra nước mắt.
Thì ra phong cảnh mà Cố Tích Triều nói lại chính là một nghĩa địa.
Nói đúng hơn đây là một bãi tha ma.
Song, dường như Cố Tích Triều lại xem như không biết mà tỏ ra rất thích thú với bãi tha ma này.
“Anh nói...” Thích Thiếu Thương có hơi ngập ngừng.
“Em là sinh viên khoa lịch sử, đây là đề tài nghiên cứu của em!” Không ngờ Cố Tích Triều lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-minh-hon/199089/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.