“... Chính là giấc mơ mà mỗi buổi tối, ôi, quả thực so với chương trình kịch nói tám giờ trên ti vi còn chính xác hơn, đều đến làm phiền anh. Anh không biết tại sao, chỉ là, anh có cảm là anh phải làm gì đó, mới có thể thoát cơn mộng này.” Lúc đang nói những lời này, Thích Thiếu Thương đang theo Cố Tích Triều chậm rãi dạo bước bên bờ sông, anh kể cho Cố Tích Triều nghe hoàn cảnh mình đang gặp phải.
Cố Tích Triều nghe xong, vỗ vỗ hai tay, nói: “Trời ạ, đó là một đề tài hấp dẫn đó.”
Thích Thiếu Thương trừng mắt: “Anh van em, chỉ một giấc mộng thôi mà, làm đề tài gì được chứ. Hơn nữa, trái tim em bằng đá sao, sao không đồng cảm với anh chút nào hết vậy?”
“Đương nhiên không phải là đề tài em muốn nghiên cứu, ý em là, nếu như có một sinh viên ngành tâm lý gặp được anh, nhất định họ sẽ cảm thấy anh rất có giá trị nghiên cứu.”
“Ý của em là tại anh suy nghĩ nhiều quá à?” Thích Thiếu Thương quả thực muốn phát điên rồi.
“Em cũng không rõ lắm... Chẳng lẽ, kiếp trước của anh có liên quan đến Phong Giang? Lúc chuyển thế lại không uống hết chén canh Mạnh bà nên còn sót lại vài mảng kí ức?”
“Anh van em, loại mê tín này mà cũng...” Thích Thiếu Thương không cho là đúng.
“Cũng không phải vô lý, bằng không sao anh không mơ thấy Bắc Kinh, Thượng Hải mà lại thấy ngay Phong Giang này?”
Thích Thiếu Thương không nói lời nào, có lẽ, lời cậu nói cũng có chút đạo lý.
“Nhưng mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-minh-hon/199091/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.