Khi Lệ Nam Tinh trở lại Bách Hoa lầu, Hoa Mãn Lâu đang mải mê dâng hương gảy đàn, còn Lục Tiểu Phụng ở bên cạnh nhàn nhã uống rượu. Một người áo trắng, một người thanh sam sớm đã bạc màu; một người tuấn lãng xuất trần, một người toát ra nồng đậm vẻ bất cần đời; hai người tính cách hoàn toàn khác nhau, lúc này ngồi một chỗ lại hài hòa đến mức thần kì. Lệ Nam Tinh nhìn thấy cảnh đó, trong lòng khẽ động, bỗng nhiên có chút hâm mộ Lục Tiểu Phụng.
“Nam Tinh, ngươi đã trở lại!” Lục Tiểu Phụng cao hứng đứng dậy nghênh đón, lại gặp phải ngay khuôn mặt Lệ Nam Tinh khó nén nổi một tia mỏi mệt, hắn nhịn không được, lo lắng hỏi, “Sao thế, án tử này khó giải quyết lắm sao?”
Lệ Nam Tinh ôn hòa cười, lắc đầu, “Án tử có Vô Tình bọn họ phụ trách, hôm nay ta cả ngày đều ở thi phòng (phòng chứa xác chết),có chút buồn thôi, không có gì đáng ngại”.
“Cả ngày?!” Lục Tiểu Phụng có chút không dám tin kêu lên, “Ngươi chính mình nội thương còn chưa khỏi hẳn, cư nhiên còn liều mạng như vậy, ngươi cho rằng cơ thể ngươi làm bằng sắt hay sao?” Hắn thân thủ kéo Lệ Nam Tinh ngồi xuống, “Hoa Mãn Lâu, ngươi mau chạy đến đây bắt mạch cho Nam Tinh, xem xem cần dùng thuốc gì điều dưỡng đi”.
Lệ Nam Tinh cầm cổ tay hắn, rút tay mình ra, có chút buồn cười nói, “Lục Tiểu Phụng, ta chính là thầy thuốc, thân thể của ta ta rõ ràng hơn ai hết, không cần làm phiền Hoa công tử”.
“Ngươi còn biết mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-cung-troi-cuoi-dat/125148/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.