Edit: Tịch Dương
Tới một căn nhà ở ngoại thành, Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng đẩy cổng, tiểu viện vô cùng sạch sẽ lập tức hiện ra. Trên ba hàng rào dựa vào tường, hoa đỗ quyên đỏ rực một mảng, trông vô cùng đẹp mắt. Giữa ngút ngàn sắc đỏ tựa như lửa đang hừng hực cháy nổi bật một mạt màu xanh, không quá đột ngột, lại mang cho người ta cảm giác hài hòa khó tả. Thích Thiếu Thương gợn gợn khóe miệng, tiến lên nhẹ buông một câu.
“Tích Triều!”
Bóng người màu xanh ngẩng đầu, trên khuôn mặt tuấn mĩ nhất thời xuất hiện nụ cười, “Đại ca, ngươi đã trở lại!”
Nhẹ nhàng nhảy ra khỏi đám hoa, chạy đến trước mặt hắn, đưa ra vật quý trong tay, đôi mắt trong veo của Cố Tích Triều hiện rõ nét cười, “Đại ca, ngươi xem, ta mới vừa hái được, ngươi xem có đẹp không?”
“Đẹp, Tích Triều hái là đẹp nhất”, Thích Thiếu Thương vuốt ve những lọn tóc quăn quăn của y, cười nói.
“Thật vậy sao?” Nghe được lời khích lệ của hắn, Cố Tích Triều nhất thời cười hớn hở, “Ta đem đi cho Vãn Tình, nàng nhất định cũng sẽ rất thích!” Nói xong liền chạy ra phía sau căn nhà, còn không quên ngoái đầu lại hướng Thích Thiếu Thương hô to, “Ta lập tức sẽ trở lại, đại ca, ta với ngươi cùng nhau ăn cơm a!”
Nhìn một mạt xanh biến mất, Thích Thiếu Thương thần sắc ngưng trọng đứng lên. Lúc trước, là hắn liều mạng từ trong tay Diêm vương đoạt lại Cố Tích Triều, nhưng y cũng từ đó trở nên si ngốc, may mắn còn có dược của Hoa Mãn Lâu nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-cung-troi-cuoi-dat/125147/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.