Buông cuốn sách trong tay xuống, Vô Tình cúi đầu, nhíu nhíu mày. Án tử còn khó giải quyết hơn y tưởng. Quan viên trúng độc đều trong trạng thái hôn mê, mà người nhà của bọn họ lại chẳng chịu hợp tác, một chút tiến triển cũng không có. Vô Tình hơi hơi túc khởi mi, lại tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu.
Một chén trà đặt trước mặt Vô Tình, “Phiền lòng ảo não cũng không giúp được gì, uống chén trà nâng cao tinh thần đi”.
Vô Tình ngẩng đầu, buông sách, cười yếu ớt nhận lấy, “Đa tạ Lệ huynh”.
Lệ Nam Tinh ngồi đối diện Vô Tình, cầm cuốn sách trên bàn, “Vẫn lo lắng về án tử này? Người hạ độc thủ pháp rất cao minh. Loại độc này độc tính không mạnh, nhưng lại rất khó trừ tận gốc, chỉ một chút sót lại trong máu cũng sẽ chậm rãi ăn mòn cơ thể từ trong ra ngoài. Người trúng độc đầu tiên sẽ hôn mê, sau đó nội tạng bắt đầu hủ hóa thối rữa, rồi đến xương cốt và cuối cùng là da. Đây thực sự là loại độc khiến người ta sống không bằng chết”.
“Độc nhất vẫn là tâm con người!” Vô Tình lạnh lùng nhíu mày, hỏi, “Lệ huynh có cách gì giải độc hay không?”
Lệ Nam Tinh khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút tiếc nuối, “Chính là ta hiểu độc tính, nhưng lại không nắm chắc có thể giải được…”
“Đại sư huynh ~~~~”
Một tiếng hét to trong trẻo vừa vang lên ngoài cửa, bóng áo trắng lập tức ào vào.
Truy Mệnh hẳn đã chạy một quãng đường rất dài, nên vừa vào cửa đã lập tức ngồi xuống, cầm chén trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-cung-troi-cuoi-dat/125149/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.