Sở Mặc nhìn số máu tổ cảnh đang dần dần đọng lại thành một hồ máu cảm thấy có chút đáng tiếc. Khả năng mấy vạn năm nữa cũng không có sinh linh nào dưới tổ cảnh có thể tới gần nơi này rồi.
Máu chuột… có chút kinh. Nhưng đây chẳng qua chỉ là do tâm lý mà thôi. Sở Mặc cũng hiểu, tuy nhiên, hắn vẫn ưa sạch sẽ.
Đang phân vân, Lạc Hồng Nhạn mặt đờ đẫn đã dẫn theo Sở Sở mặt chấn động tới rồi.
Lạc Hồng Nhạn nhìn Sở Mặc:
- Ca, lực chiến của ngươi kinh khủng thế? Sở Mặc nhìn thoáng qua Lạc Hồng Nhạn:
- Ai mà không biết chiến đấu chứ?
Lạc Hồng Nhạn:
- …
Sở Sở thì suýt chút nữa cười tới chảy nước mắt.
Trong lòng nói, vị ca ca này thật đúng là, vừa mới bị Lạc Hồng Nhạn chặn họng một câu, mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã tìm cơ hội trả thù rồi.
Lạc Hồng Nhạn cũng chỉ có thể vò đầu cười hềnh hệch vài tiếng, lẩm bẩm:
- Ai cũng có sở trường riêng… Ai cũng có sở trường riêng…
Vừa nói, y vừa chỉ vào thi thể con chuột rơi trên mặt đất tạo thành một hố sâu, còn có hồ máu bên dưới thi thể đó, nhìn Sở Mặc nói:
- Ca, này cũng là đồ tốt mà! Sinh linh tổ kỳ đỉnh cao, dù để ăn hay luyện đan đều là cực phẩm!
- Ọe…
Sở Sở mặt trắng bệch thoáng nhìn qua trách móc Lạc Hồng Nhạn:
- Ngươi từng ăn thứ này sao?
Bình thường Lạc Hồng Nhạn có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865963/chuong-2103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.