Sở Mặc nhìn Sở Sở vừa cười vừa nói:
- Ngươi cũng không cần gấp quá với chuyện này. Hiện tại có rất nhiều ánh mắt đang dòm chừng các ngươi, đừng để ý đồ của mình lộ ra quá sớm.
Sở Sở suy nghĩ một chút, sau đó cũng hiểu được ý của Sở Mặc, liền nhoẻn miệng cười:
- Vậy được rồi, tạm thời ta liền đợi ở đây. Vừa vặn có sáu người bạn cũ, cộng thêm sự phòng ngự của Nhất Phương thành cũng không ai có thể gây bất lợi cho ta. Lạc Hồng Nhạn nhìn Sở Sở kinh ngạc nói:
- Ngươi sẽ không đi cùng ta sao?
- Bên này còn một đống việc, ta đi với ngươi làm gì?
Sở Sở liếc Lạc Hồng Nhạn một cái.
Lạc Hồng Nhạn nói:
- Đi đàm phán với Cổ Băng Băng ấy! Chuyện chúng ta cần làm không phải là rủ mấy người có cấp bậc như Cổ Băng Băng chơi cùng sao?
- …Sở Sở không biết nói gì nhìn Lạc Hồng Nhạn, sau đó vỗ trán một cái:
- Sao ta lại không nghĩ tới chứ?
Sở Mặc cũng có chút không biết nói gì, nhìn thoáng qua vẻ mặt bất cần của Lạc Hồng Nhạn, nghĩ thầm: Người này tuy có vẻ không tim không phổi, cực kỳ ngỗ ngược, nhưng trên thực tế lại thông minh đến nỗi khiến người ta khiếp sợ. Còn khiến người ta không hề cảnh giác bởi vì… tên này thực sự quá bê bối rồi. Bê bối tới mức không ai có thể nảy sinh ra chút cảnh giác nào với y.
Nhưng… đây mới là điểm kinh khủng nhất của y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865962/chuong-2102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.