Sở Mặc nhìn cha nhẹ nhàng gật đầu:
- Được.
- Vậy, ta đi đây.
Sở Thiên Cơ nhìn thoáng qua đứa con, không nói hai lời, xoay người muốn rời đi.
- Đại lão gia!
Lão già chỉ còn lại một cánh tay ngậm điếu thuốc, vẻ mặt bi thương nhìn Sở Thiên Cơ. Người cao gầy cũng nhìn Sở Thiên Cơ.
Bên kia, Nguyệt Khuynh Thành vẻ mặt rất tôn kính.
Kỳ Tiêu Vũ cũng tràn đầy tò mò đánh giá Sở Thiên Cơ, thầm nghĩ trong lòng: Đây chính là công công (cha chồng) của ta sao? Đứa con huyền thoại của vĩ nhân kia?
Sở Thiên Cơ nhìn thoáng qua lão già ngậm tẩu thuốc, đột nhiên thở dài một tiếng. Ông ta đi qua, vỗ vỗ vai lão già ngậm tẩu thuốc:
- Rất xin lỗi, một thần thức của ta vẫn luôn ở trên người con ta, chỉ có lúc tính mạng của nó thật sự bị uy hiếp thì ta mới có thể cảm nhậnđược.
Lão già ngậm tẩu thuốc rơi lệ. Ông ta hiểu được Sở Thiên Cơ đang giải thích chuyện gì. Ông ta dùng một bàn tay cầm tẩu hút thuốc, thân mình cũng run run, run giọng nói:
- Đại lão gia, chúng tôi chưa bao giờ trách ngài, hiểu được sự khó xử của ngài giống với nhị lão gia... chúng tôi đều hiểu cả. Nhưng bây giờ, Đại lão gia đã xuất hiện rồi thì hãy về nhà đi.
Sở Mặc cũng nhìn cha của mình, tuy rằng không nói gì thêm nhưng hắn thật sự cũng hy vọng cha có thể về nhà, có thể lần nữa tỉnh lại. Mới rồi cha mình thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865500/chuong-1640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.