Phập!
Nhát đao kia lập tức để lại trên người gã Đế Chủ một vết thương tuy rằng không sâu nhưng lại rỉ máu.
Xuỵt…
Máu của gã Đế Chủ mới rỉ ra một chút đã bị Thí Thiên trực tiếp hút lấy. Dọa cho gã Đế Chủ này tái nhợt cả mặt, chỉ vào cây đao trong tay Sở Mặc hô lên hoảng hốt:
- Yêu đao! Sở Mặc lạnh lùng nhìn gã Đế Chủ là dân bản địa trên Thiên lộ, lạnh lùng hỏi:
- Sao ngươi lại ra tay với ta?
- Hừ, nhìn ngươi không vừa mắt, muốn giết ngươi!
Gã Đế Chủ lấy một món pháp khí ra, giây lát đánh về phía Sở Mặc.
Pháp khí tản ra quy tắc đạo vận vô cùng to lớn, mang theo hơi thở linh hoạt sắc bén vô song, muốn đem Sở Mặc trực tiếp nghiền nát.
Sở Mặc giương tay, lại là một đao. Đao ấy không phải U Minh Bát Đao, mà là một đao do chính bản thân Sở Mặc lĩnh ngộ ra được!
Keng!
Răng rắc!
Món pháp khí này lập tức bị đao của Sở Mặc chém vỡ.
Trên mũi đao của Sở Mặc không để lại bất cứ dấu vết nào.
Cỗ tay của Sở Mặc hơi rung lên, nhát đao vừa rồi tiêu hao của hắnkhá nhiều năng lượng. Nhưng uy lực lại làm cho kẻ khác phải rung động.
Những người vây xem phương xa cũng không nhịn được hô lên từng trận.
- Nhát đao kia… có đạo!
Trong đám người vây xem có Đế Chủ là dân bản địa trên Thiên lộ khẽ hô.
Một số tu sĩ cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865266/chuong-1405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.