Chương trước
Chương sau
Lời này quả thực khiến Long Thu Thủy và năm người đi theo rung động mãnh liệt.

Bốn phương tám hướng, tất cả mọi người đều ngây ra nhìn Sở Mặc.

Rất nhiều người tỏ ý nghi ngờ!

Một nữ tu bên kia không kìm nổi thầm nói:

Người này điên rồi sao? Hắn dẫn người vào? Ha ha, hắn là thằng ngốc đã đứng đó suốt nửa ngày, hắn có năng lực gì dẫn người đi vào? Cứng rắn xông vào sao?

Lời của nữ tử này cũng là tiếng lòng của rất nhiều người. Nhưng đồng thời, cũng có một nhóm người ngưng trọng nhìn Sở Mặc, bởi vì bọn họ cảm thấy hắn không hề giống kẻ điên, lời nói rất chân thành.

Đám Long Thu Thủy đầu tiên sửng sốt, sau đó có mấy kẻ cười khinh bỉ.

Nữ tử váy vàng Đồng Ảnh có chút lo lắng nhìn Sở Mặc, trong lòng tự nhủ lời ngông cuồng trong lúc bị kích thích sẽ không có kết cục gì tốt.

Triệu Đông Minh nhìn Sở Mặc “chen ngang” này đầy khó chịu:

Bản thân mình không vào được còn muốn dẫn người vào? Ngươi cho đây là đâu?

Mà biểu hiện của nữ tử váy đỏ Trương Song Song trực tiếp hơn nhiều, nàng cười lạnh đi tới chỗ Sở Mặc:

Cẩu tạp chủng, ngươi điên rồi à? Chỉ dựa vào đồ rác rưởi, đầy mùi quê mùa nhưngươi có tư cách gì vào Thiên Đạo Viên?

Ngươi muốn ra tay với ta?

Sở Mặc bình tĩnh nói.

Ra tay với ngươi thì sao? Loại rác rưởi không hiểu tiến thoái không biết sống chết, chẳng lẽ không nên giáo huấn một chút?

Trương Song Song nhìn Sở Mặc vô cùng chán ghét.

Long Thu Thủy vẫn không lên tiếng, trong mắt có thêm vài phần nghiền ngẫm.

Lúc này, Sở Mặc nhìn hai thủ vệ vẻ mặt khó xử, thản nhiên nói:

Thiên Đạo Viên đón khác như vậy sao. Có thể đánh nhau ở cửa? Trương Song Song vẻ mặt trào phúng nhìn Sở Mặc:

Ngươi sợ?

Sở Mặc không để ý tới nàng, chỉ nhìn thủ vệ Thiên Đạo Viên.

Một thủ vệ do dự, Sở Mặc đứng ở đây cả buổi, nhưng trời biết trên người hắn có thẻ Thiên Đạo Viên không, nếu chẳng may có... Bọn họ không cẩn thận đắc tội thì phiền toái.

Tuy nhiên một thủ vệ khác thì lạnh lùng nói:

Cửa Thiên Đạo Viên đương nhiên không thể đánh nhau, nhưng nếu không phải khách nhân của Thiên Đạo Viên thì cũng mời ngươi cách xa nơi này, đừng quấy rầy khách quý của Thiên Đạo Viên. Nữ tử váy đỏ Trương Song Song lập tức đắc ý, hếch cằm khinh bỉ nhìn Sở Mặc châm chọc:

Nghe chưa? Rác rưởi, thừa dịp bà cô còn thoải mái, cút nhanh lên!

Lúc này, nữ tử đồ trắng lo lắng nhìn Sở Mặc, không kìm nổi hạ giọng nói:

Thôi đi, chúng ta vốn không quen biết, đừng làm liều, chúng ta đi thôi.

Đi?

Triệu Đông Minh cười lạnh nói:

Quỳ xuống dập đầu nhận sai! Sau đó hãy cút!

Đúng, quỳ xuống dập đầu nhận sai, sau đó cút!

Trương Song Song cũng lạnh lùng nói:Làm sai còn muôn bo đi hay sao, trên đời này nào có chuyện dễ dàng thế?

Đi? Ai nói ta muốn đi?

Sở Mặc nhìn tên thủ vệ bảo hắn khẩn trương rời nơi này, đừng quấy rầy khách quý Thiên Đạo Viên, bình tĩnh lấy thẻ trên người ra:

Bọn họ là quý khách, thế ta là gì?

Ha ha ha ha, đồ điên, ngươi cho tùy tiện lấy ra một tấm thẻ có thể lừa người sao?

Nữ tử váy đỏ Trương Song Song thấy Sở Mặc thật sự rút thẻ ra liền cười ngặt nghẽo, căn bản nàng không tin kẻ quê mùa này có thẻ VIP của Thiên Đạo Viên, hơn nữa thẻ này có màu gì? Màu xanh? Thiên Đạo Viên có thẻ màu này bao giờ hả? Tuy nhiên tiếp theo, một ý niệm nổ tung trong đầu khiến nụ cười của nàng ngừng lại, không thể tin nổi nhìn vào tay Sở Mặc:Thanh... Thanh ngọc? Đây là... Đây là thẻ ngọc xanh, sao... sao có thể? Đây nhất định là giả.

Cuối cùng, Trương Song Song lắp bắp, khiếp sợ nhìn tấm thẻ màu xanh có phần bình thường trong tay Sở Mặc.

Long Thu Thủy cũng ngây người, có chút khó tin nhìn tấm thẻ trong tay Sở Mặc, trong ánh mắt như có ngân hà lưu chuyển, hắn phi thường khiếp sợ.

Triệu Đông Minh ngơ ngác nhìn tấm thẻ trong tay Sở Mặc, như tấm thẻ kia có ma lực hút chặt ánh mắt hắn, khiến hắn khó mà rời đi.

Nữ tử váy vàng Đồng Ảnh thâm thúy nhìn Sở Mặc, miệng nhỏ khẽ nhếch, trong mắt cũng khiếp sợ và không thể tin nổi. Nàng thông cảm với người này nhưng hoàntoàn không thể ngờ đối phương lại lấy ra được một tấm thẻ bất phàm như thế!

Nữ tử đồ trắng cũng ngơ ngác nhìn Sở Mặc, trong mắt không chỉ có khiếp sợ mà còn rung động mãnh liệt.

Về phần tu sĩ xem náo nhiệt xung quanh cũng đã hóa đá, mất cả năng lực tự hỏi.

Thẻ ngọc xanh!

Kẻ này tướng mạo anh tuấn khí chất tốt, nhưng khí tức chưa bằng vị đại nhân trẻ tuổi kia, không ngờ có thẻ lấy ra một tấm thẻ ngọc xanh!

Với mọi người mà nói, đây quả thực là sét đánh. Thậm chí cũng thay đổi nhận thức của họ về thế giới này!

Tại sao có thể như vậy?

Váy đỏ Trương Song Song trợn mắt há hốc mồm đứng đó, lẩm bẩm nói:

Đây nhất định không phải thật!

Triệu Đông Minh muốn Sở Mặc quỳ xuống dập đầu nhận sai kia há ra ngậm vào, không phát nổi thanh âm.

Long Thu Thủy dần bĩnh tĩnh lại, chậm rãi nói:

Thẻ ngọc xanh,.. từ khi Thiên Đạo Viên thành lập tới giờ chỉ có hai chiếc, một chiếc không biết chủ nhân là ai, cũng chưa từng thấy nó xuất hiện. Mà tấm còn lại trong tay Phiêu Linh Nữ Đế! Nhưng Phiêu Linh Nữ Đế chưa từng vào Thiên ĐạoViên. Sau đó bà ta truyền cho đồ đệ của mình là Tử Yên Đế Chủ đại nhân. Tử Yên đại nhân đã vài lần tới Thiên Đạo Viên. Thẻ trong tay ngươi là của Tử Yên Đế Chủ hay là tấm thẻ chưa từng xuất hiện kia?

Long Thu Thủy không như Trương Song Song nghi ngờ thật giả. Vì nếu không phải kẻ điên sẽ chẳng ai dám ở cửa Thiên Đạo Viên cầm thẻ giả lừa bịp. Huống chi còn là thẻ ngọc xanh chỉ có hai chiếc.

Sở Mặc nhìn Long Thu Thủy, vẻ mặt bình tĩnh nói:

Liên quan gì tới ngươi?

Long Thu Thủy đen mặt.

Sở Mặc không nhìn hắn nữa, sau đó nhìn thị vệ Thiên Đạo Viên cũng đang ngâyngốc:

Ta có thể mang theo bao nhiêu người?

Thị vệ kia nghẹn họng trân trối nhìn Sở Mặc, khóe miệng co quắp, há hốc. Thị vệ còn lại cẩn thận đi tới, trong mắt bắn ra hai đạo thần quang chiếu vào thẻ trong tay Sở Mặc, sau đó cung kính nói:

Ngài là quý khách tôn quý nhất Thiên Đạo Viên, muốn mang bao nhiêu người vào cũng được.

Những lời này khiến tu sĩ xung quanh, bất kể nam nữ đều nóng bỏng nhìn Sở Mặc.

Về phần mấy tu sĩ mới trào phúng Sở Mặc thì hận không thể dập đầu nhận sai! Sở Mặc không nhìn họ, chỉ vào nữ tử đồ trắng bên cạnh, thản nhiên nói:

Ta chỉ mang một mình nàng vào.

Bốn phía lập tức truyền đến tiếng thở dài đầy thất vọng.

Nhất là những kẻ vừa mới cười nhạo Sở Mặc hận không thể tự tát vào cái miệng ti tiện? Tại sao lại dùng mắt chó nhìn người? Chẳng lẽ tất cả đại nhân trẻ tuổi trên đời đều phải phô trương, phải tiền hô hậu ủng sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.