Chỉ tiếc, giờ hiểu ra đã muộn.
Quả nhiên là giáo huấn lớn.
Vô số người hối hận, nếu...
Đáng tiếc trên đời này không có nếu. Thị vệ vừa nghiệm chứng thẻ ngọc xanh cung kính nhìn Sở Mặc:
Ngài.. giờ ngài đi vào hay là?
Sở Mặc nhìn hắn khẽ mỉm cười:
Ta có thể ở đây thêm một lát không? Ta còn một bằng hữu chưa tới.
Vâng, có thể có thể, đợi bao lâu cũng không có vấn đề gì!
Thị vệ liên thanh nói xong, thái độ cung kính đến mức tận cùng.
Sở Mặc gật đầu, không nói gì nữa mà an tĩnh đứng đó.
Lúc này, nữ tử váy vàng Đồng Ảnh nhìn thoáng qua đồng bạn, sau đó nhìn Long Thu Thủy hạ giọng nói:
Thu Thủy đại nhân, chúng ta đi vào trước đi. Long Thu Thủy hít sâu một hơi, nhìn Sở Mặc một cái thật sâu, không nói gì nữa rời đi.
Trương Song Song lại đột nhiên bùng nổ:
Thẻ ngọc xanh thì sao? Cũng không phải phát cho ngươi! Thần khí gì chứ? Có tổ tiên nhà ai không xuất hiện chí tôn? Đế Chủ? Đừng tưởng rằng ngươi cầm một tấm thẻ ngọc xanh thì người khác sẽ tôn kính ngươi! Mọi người chỉ tôn kính tấm thẻ trong tay ngươi!
Sở Mặc nhíu mày nhìn Trương Song Song:
Ngươi nói có lý, nhưng chuyện này liên quan gì tới ngươi?
Trương Song Song như muốn phun lửa, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám đối xử với nàng như vậy. Ngay cả Long Thu Thủy còn phải nâng niu yêu quý nàng. Chonên, hiện tại nàng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865156/chuong-1295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.