- Trà này…
Sở Mặc nhìn cô gái trẻ tên Vũ Vi với vẻ khiếp sợ.
Vũ Vi hạ giọng nói:
- Nó được gọi là khổ tận cam lai, trên thế giới này… đã tuyệt tích rồi, trong tay ta cũng chỉ còn có một chút như vậy thôi. Hôm nay ngươitới, tỷ tỷ chẳng có gì tốt để chiêu đãi, đành pha chút trà, cũng chẳng đáng để tỏ lòng thành kính.
- …
Sở Mặc không nói gì, bất tri bất giác lại nợ người ta một món ân tình lớn bằng trời.
Giới Linh ở một bên nói:
- Thế nào? Có thay đổi gì hay không?
- Biển ý thức của ta lớn ra gấp ba.
Vẻ khiếp sợ trên mặt Sở Mặc vẫn chưa biến mất:
- Giờ ta còn đang phải làm quen với cảm giác này, vẫn chưa quen lắm…
- Ha ha, có phải cảm thấy càng nhạy cảm với sự vật xung quanh hơn trước kia không?
Giới Linh cười hỏi.
- Đúng vậy.
Sở Mặc gật đầu.
Giới Linh than nhẹ, bỗng nhiên nói:
- Thực ra trà này, mỗi người mỗi khác, không phải ai uống vàocũng thu được lợi ích lớn, mà thứ có được lại là khác nhau. Ví dụ như năm đó có người tên là Sở Thiên Cơ, sau khi y uống ly trà này bị đắng đến không chịu nổi, rồi nói Vũ Vi bẫy y.
Vũ Vi ở một bên liếc nhìn Giới Linh bằng ánh mắt trắng dã, nàng không ngờ Giới Linh lại lấy cách này để mở đầu câu chuyện. Tuy nhiên, hiệu quả có vẻ… khá tốt.
- Sở Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865022/chuong-1160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.