- Vậy… liền nói cho hắn biết… chuyện của cha hắn?
Trong giọng nói ông già mang theo chút hỏi han.
Cô gái nghe xong, không khỏi có chút ảm đạm:
- Ngươi chắc chắn sau khi hắn nghe xong sẽ không phát rồ lên chứ?
- Ta cảm thấy… hắn đã rất trưởng thành rồi.
Ông già nói có chút không chắc chắn.
- Bất cứ kẻ nào nghe thấy cha mình… ta nghĩ, cũng sẽ không thể nào bĩnh tĩnh được.
Cô gái nói.
- Nhưng sớm muộn gì cũng phải biết, không đúng sao?
Ông già nói.
- Có thể quá sớm hay không?
Cô gái hạ giọng nói:
- Chung quy, hắn… vẫn còn là con nít mà thôi!
- Con cái nhà nghèo sớm trưởng thành!
Ông già nói như đang muốn thuyết phục chính mình, nhìn cô gái nói:
- Cho hắn biết cha hắn là một đại anh hùng, cũng là chuyện tốt!
- Là chuyện tốt thật sao?
Đôi mắt cô gái rực rỡ như sao sáng, thì thào nói:
- Tích anh hùng, nước mắt hồng nhan… Nếu như có thể, ta hy vọng Sở Mặc làm gì cũng được, chỉ cần đừng làm anh hùng mà thôi.
Đã cách mấy năm, rốt cuộc Sở Mặc lại được gặp mặt Giới Linh. Thế cho nên ngay từ đầu, hắn còn có chút không dám tin vào hai mắt của mình, cho rằng không biết bản thân có nhìn lầm hay chăng. Cho tới khi hắn nhìn đến nụ cười không đáng tin quen thuộc kia, mới dám xác định, đúng là Giới Linh thật!
Cô gái thanh tú đứng bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865021/chuong-1159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.