Rõ ràng là yêu nghiệt mà. Hay Phật môn có thần thông đặc biệt nào đó nhỉ?
So sánh hai giả thiết, Sở Mặc tin tưởng vế sau hơn. Vì hắn cũng nắm giữ một loại thôi diễn là Phong Thủy thần thông. Nghĩ vậy, Sở Mặc liền muốn triển khai Phong Thủy thần thông, nhìn Phật môn hoang vu đổ nát trước mặt.
Một luồng kim quang hiện lên sáng lóa, suýt nữa khiến Sở Mặc mù mắt. Sở Mặc không nhịn được hít sâu một hơi, thụt lùi mấy bước.
Lão hòa thượng híp mắt nhìn Sở Mặc, con ngươi lóe sáng, không biết đang nghĩ gì.
Tiểu hòa thượng Hư Độ khiếp sợ, không dám tin nhìn Sở Mặc, vẻ mặt như vừa thấy quỷ. Sở Mặc buộc phải nhắm mắt. Nhớ lại cảnh tượng hồi nãy, hắn sợ ngây người.
Vừa rồi, thứ hắn thấy không phải cảnh hoang vắng tiêu điều này, mà chính là một cung điện khổng lồ.
Cung điện che khuất cả bầu trời, rộng đến trăm vạn dặm. Tháp cao như chọc thủng trời.
Giữa mỗi cung điện đều có một pho tượng Phật lớn. Luồng kim quang suýt nữa khiến Sở Mặc mù cả mắt kia chính là luồng kim quang từ một pho tượng Phật. Mỗi pho tượng đều có pháp tướng trang nghiêm, tản ra hơi thở uy nghiêm, trấn áp cả một mảnh thiên địa.
- Đây… đây là…
Sở Mặc trố mắt, hắn chỉ dùng một chút Phong Thủy thần thông, vọng khí thuật, đã nhìn thấy được cảnh kia.
Lão hòa thượng lại nhìn Sở Mặc, thản nhiên nói:
- Chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
- …
Sở Mặc đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864979/chuong-1115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.