Không được, nàng nhất định phải ngăn lại.
Thiếu phụ vừa nghĩ, lại nghe thấy thanh niên đối diện nói:
- Ồ, ý của ngươi đồ trong nhẫn trữ vật đều lấy từ di tích ư?
Tên đệ tử gật đầu:
- Chẳng lẽ không đúng chắc? Sở Mặc buồn cười. Hắn đã có được thứ hắn muốn: hỗn độn huyết nguyệt, có thể giúp hắn che dấu huyết mạch và thể chất. Có thể coi là đã có thu hoạch lớn.
Nói thật, đồ trong chiếc nhẫn trữ vật này có thể tạo nên sóng gió ở Linh giới nhưng ở Tiên giới cũng chỉ là thứ tầm thường, chẳng đáng giá là bao. Sở Mặc còn không để nó trong mắt.
Sở Mặc nhìn tên đệ tử, thản nhiên nói:
- Được rồi. Ta giao cả nhẫn trữ vật cho ngươi, giờ thả ta đi được chứ? Nói xong, Sở Mặc lướt qua tên đệ tử đã dại ra, đủng đỉnh đi ra ngoài.
- Ngươi đứng lại cho ta!
Tên đệ tử hình như đột nhiên nhớ ra cái gì quát lên:
- Lập tức cởi hết đồ ra, ta nghi ngươi giấu đồ trong người.
Thiếu phụ nghe xong nhăn mặt. Vừa rồi nàng đã thấy tên kia làm hơi quá, giờ thành quá đáng lắm rồi. Cơ bản chính là ngang nhiên ức hiếp người khác.
Sở Mặc đứng đó, cảm giác được dao động cả trong tối lẫn ngoài sáng, khẽ thở dài:
- Bằng hữu, làm việc nên có mức độ. Ngươi muốn nhẫn trữ vật, ta đã cho ngươi. Dù ngươi không nhìn ra ta không thu được bảo vật trong di tích nhưng ta tin những người ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864975/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.