- Ngươi là người của U Minh Cổ giáo à?
Sở Mặc hỏi.
- Nếu vậy, ngươi càng hiểu ta không có cái gì khác chứ?
- Không, ta không tin.
Người này lắc đầu.
- Ta đã nhìn chiếc nhẫn trữ vật kia. Có một ít dược liệu, một ít đan dược, một ít tài liệu luyện khí cùng với một số đồ dùng của cuộc sống nhưng lại không có vũ khí. Vũ khí là thứ cơ bản, trong nhẫn trữ vật củatu sĩ nào cũng phải có ít nhất đao hay kiếm gì đấy.
Sở Mặc rùng mình. Nhưng nét mặt lại biểu lộ vẻ buồn cười:
- Ta chủ yếu tu luyện quyền pháp, cần gì dùng đao kiếm. Ngươi nói chắc chắn quá nhỉ.
- Không cần phải nói nhiều nữa. Dù gì ta cũng đang nắm giữ đệ nhị Nguyên thần của ngươi. Ngươi không muốn mất nó thì mau mang bảo vật trên người ra đây.
Thanh âm tên này lạnh tanh, có chút đắc ý:
- Đừng hòng chạy trốn, cũng không cần phản kháng. Ngươi hẳn cảm giác được, ngươi không phải đối thủ của ta.
- Một tu sĩ Đại thừa kỳ đi uy hiếp một tu sĩ Luyện thần kỳ thì giỏi lắm sao?
Đệ nhị Nguyên thần của Sở Mặc nhìn tên kia:
- Không biết mất mặt là gì à?
- Mặt mũi thì làm gì. Ngay cả tu sĩ Phi thăng kỳ đi vào di tích kia cũng bị trọng thương, vậy mà ngươi, chỉ một tu sĩ Luyện thần kỳ lại không bị làm sao, toàn vẹn đi ra. Người khác không nghĩ đến nhưng ta lại chú ý. Người có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864976/chuong-1112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.