Nụ cười của hắn chan chứa những vết rạn nứt...
Xe ngựa bị xóc nảy trên đường đi, hai người Sở Mặc và Phàn Vô Địch ngồi ở trong xe, trên mặt cả hai cũng không có vẻ thất vọng nhiều lắm, nhìn qua rất bình tĩnh.
Tiểu Sài Khuyển buồn ngủ nằm ở bên cạnh chân của Sở Mặc, Phàn Vô Địch nhìn con chó nhỏ xinh đẹp cười nói:
- Con chó nhỏ này là từ đâu mà có?
- Con chó nhỏ này…. Cũng không bình thường.
Sở Mặc cười nói:
- Nó chắc là một nguyên thú cấp chín rồi ạ!Phàn Vô Địch lập tức hít một hơi khí lạnh, nhìn Sở Mặc hỏi:
- Thật sự?
Sở Mặc cười nói:
- Đúng rồi ạ.
Nói xong, Sở Mặc lại đem quá trình gặp được Tiểu Sài Khuyển kể lại cho Phàn Vô Địch nghe.
Phàn Vô Địch có một chút thổn thức nói:
- Nếu con không nói thì ai có thể nghĩ đến một con chó nhỏ trông vô cùng bình thường, lại có lai lịch lớn như vậy.Nói xong, ông cụ ngẩng đầu nhìn Sở Mặc hỏi:
- Đối với chuyện sau này con có tính toán gì không?
Sở Mặc nhìn ông cụ nói:
- Còn ông thì sao?
Phàn Vô Địch than nhẹ một tiếng nói:
- Cả đời này của ông, đều ở trong quân bây giờ xem ra chắc phải hoàn toàn rút lui rồi, thăng quan tiến chức…. Có lẽ đều không có vấn đề. Nhưng những việc này kỳ thật cũng không phải là chuyện mà ông nội muốn, trong lúc này ông còn có chút không biết phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864250/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.