- Như vậy cũng được….
Khóe miệng Sở Mặc co giật vài cái.
- Sau này, nàng cảm ơn ông, sau khi phục hồi việc kinh doanh một lần nữa, thường xuyên lén đưa một số tiền lương cho ông….
Ông cụ thở dài nói:- Chỉ là phần tâm tư kia của nàng, ông lại không dám nhận rồi! Tuổi của nàng so với ông nhỏ hơn hai mươi tuổi! Lúc ấy nàng vẫn là một đại cô nương hai mươi mấy tuổi….
- Cô nương nàng là tư thông với địch nha!
Sở Mặc cười ha hả nói:
- Lá gan của nàng cũng ghê gớm thật!
Nói xong, Sở Mặc nhìn Phàn Vô Địch:
- Chẳng qua tuổi nhỏ hơn có cái gì đâu ạ? Ông nội trở về tu luyện đến Minh Tâm Cảnh thì nhìn qua tối đa cũng hơn bốn mươi tuổi, hơn nữa tuổi thọ sẽ gia tăng rất nhiều. Sống đến hơn hai trăm tuổi cũngkhông có vấn đề gì cả, ông hiện tại đó…. Còn trẻ vô cùng mà!
Khóe miệng của Phàn Vô Địch mỉm mỉm, trong mắt…. Cũng để lộ ra một chút động lòng.
Rất rõ ràng, ông cụ động lòng bởi vì một mặt là vì Sở Mặc sớm muộn gì cũng sẽ rời đi thế giới này, về mặt khác…. Cảm giác không phải là bởi vì tuổi thọ của ông có thể gia tăng trên trăm năm nữa sao?
- Kỳ thật nàng cũng không phải là kẻ địch, giữa nàng và hoàng thất Đại Tề có mối huyết hải thâm cừu!
Nói cũng đã nói hết ông cũng cũng không hề thẹn thùng nữa mà nhẹ giọng kể:
- Năm đó gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864251/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.