Bốp!
Một quyền vừa nhanh vừa mạnh. Lực long tượng bậc ba hoàng cấp hung hãn nện lên mặt gã thanh niên phát ra một âm thanh trầm trọng.
Răng rắc!
Trên mặt hắn truyền tới tiếng xương cốt vỡ vụn, toàn thân như bị một ngọn núi va vào. Bị đánh bay thẳng ra ngoài, rơi xuống mặt đất cách đó vài chục trượng, ngất lịm đi. Ngay sau đó, Sở Mặc dùng khuỷu tay đánh mạnh vào lồng ngực của một gã đang chuẩn bị đánh lén hắn.
Răng rắc!
Lại là một đợt tiếng xương vỡ nát truyền tới, gã đàn ông kêu lên thảm thiết ngã lảo đảo về phía sau. Sở Mặc thực sự là cũng tức giận, thủ đoạn cướp bóc của lũ người này chuyên nghiệp tàn nhẫn, có trời mới biết trước đây chúng đã làm ra bao nhiêu chuyện tương tự? Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Đây là điều mà ông nội hắn đã dạy.
“Những kẻ địch trên chiến trường mặc dù cũng có người nhà, có người yêu, có cuộc sống như chúng ta. Nhưng, chiến tranh là chiến tranh! Nếu như ngươi nhân từ thì kẻ bị chà đạp khổ sở sẽ là đồng đội của ngươi, người thân của ngươi, gia đình sau lưng ngươi…! Cho nên —— Đối mặt với bọn cướp hung ác tàn nhẫn này, Sở Mạc không hề nương tay. “
Chớp mắt lại có hai gã đàn ông bị Sở Mặc đánh trọng thương.Thực lực trung kỳ ba bậc hoàng cấp đâu thể bị đám cướp năng lực cao nhất cũng chỉ có hai bậc hoàng cấp ngăn cản. Sở Mặc tuy chỉ có một mình nhưng lại tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1863903/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.