- Này nhóc con, thứ ngươi đang vác trên người là ở đâu ra? Có phải ăn trộm không? Hử?
Tiếng của gã trung niên rất lạnh, vô cùng uy áp, nếu là thiếu niên mười ba mười bốn tuổi bình thường khác chắc chắn đã bị hắn dọa cho vỡ mật rồi. Mấy tên khác trên mặt cũng đầy vẻ cười cợt, dường như đã đoán trước được phản ứng của Sở Mặc.
- Các ngươi muốn cướp của sao?
Sở Mặc không trả lời gã…ngược lại đuôi lông mày khẽ nhướng lên, khuôn mặt tuấn tú thoáng qua nét lạnh lùng.
- Cướp cái gì mà cướp, thằng ranh này, dám ăn cắp nguyên thú mà chúng ta săn được, đáng chịu tội gì?
Một thanh niên ba mươi mấy tuổi, làn da ngăm đen, vung dây cương, thúc ngựa phi tới chỗ Sở Mặc, thấy Sở Mặc không hề nhúc nhích, lập tức ghìm cương, con ngựa vung hai chân trước lên cao rồi phanh lại tại đó một cách vững vàng. Những người khác lập tức khen ngợi trầm trồ.
- Ha ha, kỹ thuật cưỡi ngựa của Triệu lão tam lại tiến bộ hơn rồi!
- Đúng, quả không hổ là người thuần ngựa giỏi nhất trong đội chúng ta!
- Thằng nhãi ăn mày kia bị dọa sắp ngất rồi, ha ha ha!
Sở Mặc giận quá mà bật cười, không thể tưởng được bản thân mới rời khỏi ngọn núi này thế mà đã gặp được loại chuyện chặn đường cướp của như vậy. Hắn ngẩng đầu, chân thành nói với gã thanh niên da ngăm đen:
- Nguyên thú này là tự ta săn được, các ngươi làm như thế là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1863902/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.