Một tiếng nổ đoàng, lửa bùng cháy phía trước, trong giây lát bên trong quan tài đá sáng như ban ngày. Dẫn nổ trong không gian khép kín, tất cả mọi người đều bị chấn động, tai kêu ong ong, đầu óc choáng váng. Tang Hủ cảm thấy đầu như bị giáng một phát búa mạnh, mọi thứ trong tầm nhìn đều đang lắc lư.
Cậu cố gắng mở to mắt, nhìn về phía quan tài, bên trái đã bị nổ vỡ một góc, nắp quan tài lỏng ra, lệch sang một bên, hai bàn tay xanh tím thò ra từ khe nứt.
Là vua nước Na!
Ngay sau đó, lại có thêm rất nhiều bàn tay thò ra đặt lên mép quan tài. Vua nước Na cứ như một con rết, có vô số cánh tay không đếm xuể. Mọi bàn tay đều đeo vô số châu báu, nhẫn, lắc, xuyến. Trong đó có hai ngón tay đeo thứ gì đó sáng lóa, phản quang lấp lánh.
Châu Hà đưa tay lên che ngang mắt nhìn cho kỹ, nói: "Chết tiệt, ngọc Trùng Xác của ta nằm trên tay nó."
"Cái gì?" Tang Hủ giật mình, cũng tập trung nhìn. Châu Hà nói đúng, hai ngón tay đó đeo nhẫn, khảm ngọc Trùng Xác của Châu Hà.
Bàn tay xanh tím vươn ra ngoài giây lát rồi lại rụt về.
Trông vua nước Na có vẻ rất nhát gan.
Tang Hủ lấy làm lạ, nếu nó sợ hãi đến vậy, chứng tỏ năng lực của Trọng Tự vượt xa nó, tại sao Trọng Tự phải tốn công bắt nó như thế? Hơn nữa đã đến gần vậy rồi mà vua nước Na không khiến họ tua ngược, có phải chứng tỏ Trọng Tự đã hạn chế được thần thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678176/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.