Tà ma ở sau lưng cậu, thảo nào Hộ Pháp Linh Quan lại chỉ vào cậu.
Một người một ma đối mặt giằng co.
Họ gần nhau quá, Hộ Pháp Linh Quan không tiện vung gươm.
Điều duy nhất đáng lấy làm mừng là con Ma Da này vẫn giữ nguyên hình người, chưa biến thành thứ không thể nhìn, không đến mức vừa nhìn thấy đã chết.
Nói thì chậm nhưng thực tế thì nhanh, một luồng chớp phóng ra từ bóng tối sau lưng Tang Hủ, đánh thẳng vào khuôn mặt trắng bệch đó. Tang Hủ cảm giác vai mình tê rần, đồng thời một tiếng rít vang lên bên tai, gương mặt đó nhảy phốc vào bóng tối. Châu Hà lao tới nhanh như cắt, túm cổ áo Tang Hủ lôi tới một gốc cây.
"Trèo lên." Châu Hà trầm giọng nói.
Tang Hủ cắn đèn pin, lập tức leo cây, Châu Hà và Hộ Pháp Linh Quan cùng canh gác dưới gốc cây. Không xa phía trước họ, đám Ma Da đứng sừng sững đó đã xích lại gần hơn một quãng, cách cây cối và cỏ dại, mặt vô cảm dán mắt vào nơi này.
Chờ Tang Hủ leo lên, Châu Hà cũng trèo lên cây, Hộ Pháp Linh Quan biến mất. Tang Hủ ngồi trên chạc cây, phát hiện hai cái cây đối diện cũng sáng ánh đèn pin.
Đèn pin đang phát mã Morse——
"Anh Kiến Quốc, không sao chứ?"
Đây chắc hẳn là Thẩm Tri Đường.
Châu Hà nhìn không hiểu, nhưng đoán được họ đang truyền tin, "Đây là gì?"
Tang Hủ thì thầm: "Làm mã Morse, một loại ngôn ngữ bảo mật." Đồng thời bật đèn pin trả lời, "Không sao."
Trên cái cây còn lại là Hàn Nhiêu, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678096/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.