Gương mặt xinh đẹp của Kim Bình Nương Nương trở nên kinh hoàng sợ hãi, "Ta không thể nói được."
"Tại sao?" Tang Hủ gặng hỏi.
Kim Bình Nương Nương nói khẽ: "Vì quá khứ của hắn liên quan đến thần linh."
Tang Hủ liếc nhìn Châu Hà, Châu Hà nhíu chặt mày, đồng tử mắt vàng rực tối tăm không rõ.
Liên quan đến thần linh?
Lẽ nào hoàng đế Hà từng tiếp xúc với thần linh?
"Có gì nói được?" Tang Hủ hỏi tiếp.
Từ đường im lặng như tờ, nến đỏ cao cháy trên bàn thờ, đầu người ma mị như sợ bị ai nghe thấy, cô ta hạ giọng nói một câu.
"Tên thật của hắn, là Tức Hoang."
Tang Hủ tham lam vô độ, còn muốn hỏi thêm. Nhưng Kim Bình Nương Nương đã đình công hẳn, một ngày cô chỉ có thể trả lời tối đa mười câu hỏi, giờ vốn đã hỏi thêm một câu, hỏi thêm gì nữa, nói gì cô ta cũng không chịu trả lời. Sau đó Tang Hủ lại hỏi có cách gì liên hệ với cô ta được không, cô ta tỏ ra dữ tợn, không tình nguyện nói một cách.
Để đề phòng Kim Bình Nương Nương tiết lộ bí mật họ là người ngoại tộc, Châu Hà nhốt Kim Bình Nương Nương vào hòm trong kho chứa đồ của từ đường, nơi này hiếm khi có ai tới, trong thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện.
Ra khỏi từ đường, Châu Hà ngồi xổm dưới đất, nhặt một cành cây, viết hai chữ "Tức Hoang".
"Có nhớ ra gì không?" Tang Hủ cụp mắt nhìn hắn.
Thần sắc hắn u ám, "Không nhớ ra."
"Ít nhất thì hiện giờ có thể xác định, cụ họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678095/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.