Không có nguồn sáng, lại bị lá cây dày đặc che khuất, Tang Hủ không nhìn rõ tình cảnh bên dưới, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi đi lại lại lòng vòng không dứt. Nếu không phải bên cạnh có Châu Hà, cảnh này thật sự rất rùng rợn. Không biết bao lâu trôi qua, âm thanh ngớt dần, Tang Hủ ngồi xổm mà toàn thân cứng đờ, sợ Ma Da chưa đi, vẫn không dám nhúc nhích, nhịn đến tận trời sáng.
Chờ bình minh ló rạng, rừng đa cổ thụ được ánh mặt trời soi sáng, cành lá đan xen bên dưới hiện ra đường nét mông lung, Châu Hà mới dẫn cậu trèo xuống cây. Rừng núi xanh thẫm, tựa ngọn lửa xanh âm u. Tang Hủ giẫm vào cành cây trèo xuống, chân tê rần vì ngồi xổm, lúc trèo xuống vô tình giẫm trượt, rơi thẳng xuống, tình cờ rơi vào lòng Châu Hà.
Châu Hà nhướn mày, "Lại quyến rũ ta."
Tang Hủ: "..."
Lần này thật sự không phải cố tình, thuần tuý là tê chân.
"Làm việc thì tập trung vào làm việc, đừng nghĩ cách quyến rũ ta suốt ngày." Châu Hà tỏ vẻ đứng đắn dạy bảo cậu, còn khinh bỉ vứt cậu xuống đống cỏ, cậu ngồi phịch mông xuống đất, vì có đống cỏ lót đệm nên không đau.
Châu Hà quay đầu ngồi xổm xuống, quan sát bùn đất dưới cây. Tang Hủ bò dậy, nhìn theo ánh mắt hắn, dưới cây toàn là dấu chân, rải rác quanh thân cây. Tang Hủ nhìn là biết ngay, đám Ma Da biết họ ở trên cây, nhưng vì cơ thể cứng đơ nên không leo lên được.
Mặc dù cụ cố tính tình giống trẻ con, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-the-noi-mo-duong-to/4678094/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.