Tôi cúi đầu nhìn nhìn vào cổ tay mình, trừ chiếc dây buộc tóc vừa nãy tôi tháo xuống thì chẳng có gì cả.
“Cậu muốn cái này á?” Tôi sống chết nắm chặt sợi dây buộc tóc của mình.
“Ừ.” Cậu ấy rất nghiêm túc.
Hơn nữa dáng vẻ này của cậu ấy như thể nhất định phải có được vậy.
Tôi hơi nhức đầu tại sao cậu ấy lại muốn lấy thứ này, rốt cuộc cậu ấy có cái sở thích kì lạ gì đây?
Tôi chỉ có thể chậm rãi tháo chiếc dây buộc tóc ra sau đó đưa cho cậu ấy.
Cậu ấy nắm trong tay sau đó nhét vào túi quần.
“Cậu có thể yêu cầu thứ khác mà, cậu muốn có thứ này để làm gì chứ?”
“Cậu không hiểu à?” Cậu ấy hỏi lại tôi.
“Không hiểu.” Tôi thành thật trả lời.
Cậu ấy nhìn tôi một cái muốn nói lại thôi: “Buổi tối nói với cậu.”
Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, bởi vì ngày mai phải chia tay rồi thế nên cảm giác như mọi người đều có chút trầm lặng.
Sau khi trở về khách sạn Hạ Hạ lấy bùa bình an ra, cô ấy do dự có nên mang tặng cho Văn Tu hay không.
Lòng tôi thấp thỏm.
“Hình như ngày mai cậu ấy đã phải sang Mỹ rồi, cậu ấy đi sớm hơn tớ thế nên tớ mong mọi chuyện sẽ thuận lợi. Nhưng mà không còn cách nào khác tớ không dám đi.”
“Ồ.” Tôi cũng không có cách nào đưa ra đề nghị.
“Châu Duy nói cậu ấy không tin thứ này, nếu tớ đưa cho cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-cau-ay-thich-toi/2941345/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.