3 tháng sau tôi đặt hết tinh lực của mình lên trên việc học, dần dần bỏ tất cả những chuyện này ra sau đầu.
Mấy ngày sau khi thi nghiên cứu sinh xong tôi vô cùng rảnh rỗi thế nên từng chuyện từng chuyện lại hiện về trong tâm trí quấy nhiễu tôi.
Tôi mở món đồ mà 3 tháng trước Văn Tu mua cho mình ra.
Bên trong không phải là dầu đuổi muỗi gì cả.
Đó là một lọ nước hoa Bombshell.
Tôi hơi kinh ngạc.
Lên trên mạng tra mới biết được loại nước hoa này có công dụng đuổi muỗi.
Tại sao cậu ấy không tặng tôi dầu đuổi muỗi mà lại tặng tôi nước hoa chứ?
Tại sao không cần tôi tặng thứ khác mà lại muốn lấy dây buộc tóc của tôi?
Tại sao không tin vào những thứ mê tín mà lại tới chùa Vạn Niên để cầu bùa bình anh cho tôi?
Có phải cậu ấy cũng có chút thích tôi không?
Có phải một chút thích này cũng bị sự hèn nhát của tôi làm tan biến tới mức không còn một chút nào nữa không.
Vì thế nên bây giờ cậu ấy mới không thèm để ý tới tôi nữa?
Tôi nằm trên giường nghĩ tới sự chênh lệch giữa mình và cậu ấy, nghĩ tới khoảng cách giữa hai chúng tôi, đúng là không có thứ gì có thể khiến tôi dũng cảm mà tiến về phía cậu ấy.
Tôi cũng sẽ kiêng dè, tôi đặc biệt không có cảm giác an toàn, trước khi chưa xác nhận chắc chắn 100% thì tôi sẽ không dám tiến lên một bước.
Ngày có điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-cau-ay-thich-toi/2941342/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.