Chương trước
Chương sau
“Lần trước tới Tô Châu chơi cùng các cậu tôi nhận ra mình rất thích thành phố ấy. Nơi đó có rất nhiều công trình kiến trúc cổ kính, có rất nhiều kênh mương nhỏ, tôi cảm thấy rất đẹp.” Tôi đưa ra một lời giải thích chung chung.

“Hơn nữa hôm qua tôi cũng mới biết Châu Duy cũng tới Tô Châu mà tuần trước tôi đã đăng ký thi rồi.”

Tôi cũng không biết tại sao bản thân lại phải giải thích kỹ càng với cậu như thế.

Nhưng thật có hiệu quả, khuôn mặt cậu dần dần dãn ra nở nụ cười, dường như sự lạnh lùng trên cười đã tan biến vậy.

“Vậy cậu khiến người khác tự mình đa tình rồi đấy.” Cậu ấy nhún nhún vai, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Ách, chẳng lẽ Châu Duy tỏ tình với tôi là do cậu tưởng tôi tới Tô Châu là vì cậu ư?

Hiểu lầm to rồi!

“Tối nay tôi sẽ nói rõ với cậu ấy.”

“Buổi sáng không từ chối, buổi tối lại nói rõ ràng ư?” Cậu cười lạnh.

“Không phải… lúc đó… tôi hơi hoang mang, cộng thêm…”

“Ừ, cộng thêm cái gì?”

Sao tôi lại có cảm giác như người này đang thẩm vấn tội phạm vậy?

Tôi hơi đau đầu.

“Cậu ấy là bạn của tôi thế nên tôi không muốn làm cậu ấy khó xử, cũng không muốn sau này đến làm bạn bè cũng không làm được.” Tôi nói liền một mạch.

Buổi sáng mà từ chối luôn chắc chắn cả ngày cậu sẽ không thèm để ý tôi, cậu sẽ cảm thấy khó xử.

Văn Tu chăm chú nhìn tôi hồi lâu: “Cậu chỉ coi cậu ấy là bạn bè ư?”

“Hả, nếu không thì sao?”

Tôi không thể giải thích rõ với cậu ấy nữa rồi.

“Được.”

“Cái gì được?”

Sao tôi lại có cảm giác như mình phạm sai lầm rồi bị người khác bắt nhận sai vậy?

Cậu ấy hài lòng rồi thế nên không hỏi tôi nữa, lấy một món đồ hình tam giác từ trong túi quần ra sau đó nhét vào tay tôi.

“Giữ cẩn thận đừng làm mất.”

“Cái gì vậy?” Tôi nhìn món đồ vàng vàng được che đi ở trong tay, bên trên viết kinh văn mà tôi không hiểu.

“Bùa bình an.”

Cậu nói ra 3 chữ.

Bùa bình an?

“Cậu lấy đâu ra vậy?”



“Xin được.”

“Xin được ở đâu vậy?” Tôi nghĩ ra gì đó: “Chẳng phải cậu không tin cái này sao?”

“Đúng là không tin.”

“Vậy…”

“…” Cậu ấy lại không nói nữa: “Nhưng mà có người tin.”

“Ai cơ?”

Dường như cậu cạn lời với tôi rồi, không muốn nói chuyện với tôi nữa.

Thôi dẹp đi.

Tôi ngồi đó đợi bọn Hạ Hạ, thỉnh thoảng cậu ấy lại nhìn tôi, cậu ấy thực sự không thích nghịch điện thoại.

Mỗi lần cậu ấy ở cạnh tôi đều không lấy điện thoại ra giống như ngoại tộc vậy.

Tháng 10 ở trên núi Nga Mi có rất nhiều muỗi.

Chẳng qua bao lâu mà trên cổ tôi đã bị muỗi đốt tạo thành một nốt to đùng rồi.

Có lẽ là chỗ cổ đó lộ ra ngoài nhiều rồi.

Tôi chỉ đành cởi tóc ra sau đó lấy tóc che đi phần cổ.

“Sao vậy?” Rõ ràng cậu ấy không nhìn tôi thế nhưng mỗi một động tác của tôi lại không qua được mắt cậu.

“Có muỗi.” Tôi cười khổ.

Ánh mắt cậu rơi xuống chân tôi: “Sao cậu thu hút muỗi thế?”

Cậu đứng lên cởi áo khoác đắp lên chân tôi.

“Người ta nói người thu hút người khác mới thu hút côn trùng.” Tôi nói bừa một câu.

Cậu ấy lại bật cười.

“Đúng là khá hút người đấy.”

Á…

Cứu mạng, tim tôi lại bắt đầu đập loạn rồi.

“Đứng dậy đi lại một lát đi nếu không chân cậu phế luôn đấy.” Cậu ấy kéo tôi đi đi lại lại trước cửa cửa tiệm kia.

Nhìn thấy trên chân tôi có đầy nốt lớn nốt nhỏ cậu ấy nhíu mày.

Cuối cùng thì cậu ấy sang mượn lọ dầu của cặp tình nhân bên cạnh.

Cậu ngồi xổm xuống xịt cho tôi, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy không được tự nhiên.



Sau khi xịt xong cậu đứng dậy cầm lấy điện thoại kiểm tra cho tôi.

Kiểm tra xong rồi nói với tôi: “Đưa địa chỉ cho tôi.”

“Cái gì? Địa chỉ gì cơ?”

“Địa chỉ mà cậu có thể nhận hàng.”

“Hả, cậu mua gì à?”

“Cứ nói cho tôi trước đã.”

Không còn cách nào khác tôi chỉ đành nói địa chỉ cho cậu ấy.

Cậu ấy thao tác rất nhanh sau đó nhìn tôi: “Dầu Đuổi muỗi.”

“Ồ.”

Cậu lãng phí quá đi.

“Đúng rồi, lần trước sinh nhật của Hạ Hạ cũng là sinh nhật của cậu à?” Tôi không nhịn được hỏi cậu ấy.

Không biết cậu ấy mua cho tôi thứ gì thế nên tôi nghĩ chi bằng mua cho cậu ấy chút gì đó nếu không tôi sẽ cảm thấy không tự nhiên.

“Ừ, giờ cậu mới biết à.” Cậu ấy lạnh lùng nói một câu.

“Tôi thực sự không biết.”

“Cậu muốn tặng quà cho tôi ư?” Cậu ấy nhìn tôi.

“Cũng được, vậy cậu thích quà gì?”

Tôi lại nghĩ tới lần trước cậu ấy gửi tài liệu, đặt phòng khách sạn, rồi lại mua cho tôi dầu đuổi muỗi thế nên tôi không thể chỉ chiếm tiện nghi của cậu được.

“Muốn thì cậu sẽ cho à?” Đột nhiên cậu mỉm cười.

“Thứ gì?”

Sao tôi lại cảm thấy nụ cười của cậu không được bình thường cho lắm.

Tim lại bắt đầu đập nhanh rồi.

“…” Cậu ấy không lên tiếng chỉ sáp lại gần tôi.

Cậu ấy vừa mới lại gần tôi lại nhớ tới nụ hôn ở ktv thế nên sợ hãi lùi ra sau 1 bước.

“Sợ thế cơ à? Hử?” Giọng nói của cậu ấy đầy mê hoặc bên tai tôi.

Tôi bất ngờ tới nỗi nổi da gà.

“Còn có người…” Tôi nhắc nhở cậu ấy.

Cậu ấy cười run cả người sau đó chỉ vào cổ tay tôi: “Cho tôi cái kia.”

Tôi???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.