Đưa Thẩm Lâm vào nhà, Phó Học Nham lái xe về nhà.
Một khắc vào nhà bật đèn lên, đột nhiên hắn cảm thấy căn phòng thật trống trải, lẳng lặng đứng một lúc, âm thầm cảm thấy buồn cười, rõ ràng đã ở đây hơi hai mươi năm.
Hắn dạo quanh mỗi phòng một vòng, luôn cảm thấy thiếu thiếu, mà rõ ràng chẳng thiếu gì, nhưng trong lòng luôn cảm thấy chưa lấp đầy, Phó Học Nham thở dài, hơi nhớ đồ ngốc đỏ bừng cả mặt kia.
Hắn ra ban công ngắm trời đêm, gọi điện cho Thẩm Lâm.
Thẩm Lâm vẫn luôn đợi hắn báo về nhà an toàn, tốc độ bắt máy rất nhanh: “Anh về đến nhà chưa?”
Phó Học Nham tựa len lan can, nói nhẹ: “Anh vừa về.”
“Vậy… vậy anh nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Hắn dừng lại một hồi, nhìn ban công trống rỗng đột nhiên mở miệng: “Thẩm Lâm.”
“Dạ.”
“Ngày mai có thể đóng cửa quán một ngày, ra ngoài mua ít đồ với anh được không?”
Thẩm Lâm không hỏi mua gì, trực tiếp trả lời: “Được”
Thứ bảy thời tiết đẹp, trời vừa sáng Thẩm Lâm đã xuống lầu đợi Phó Học Nham, anh vừa xuống đã thấy Phó Học Nham dừng xe ở cửa, nâng tay nhìn đồng hồ, trước giờ hẹn bốn mươi phút.
Phó Học Nham xuống xe, cười nhìn anh: “Anh biết ngay em sẽ xuống sớm vậy mà.”
Thẩm Lâm vội vàng đi đến cạnh hắn: “Anh đợi lâu lắm rồi à?”
Phó Học Nham mở cửa xe để anh ngồi vào: “Không lâu lắm.” Nói xong nhìn cái mặt hiện vẻ xin lỗi của Thẩm Lâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ra-anh-cung-thich-em/2285218/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.