Đêm đến, trong rừng.
Cảnh Dương sau trận đánh nhau với âm binh của Tôn Túc Tử, cậu chỉ quay về nhà trưởng làng xem Hoàng Khải đã bình phục lại chưa, rồi lại bỏ đi. Đối phó với Tôn Túc Tử không phải chuyện to tát với cậu, cái cậu bất lực chính là làm sao để giải trừ được bùa mà cô Ngải bị hắn cho ăn. Bởi mỗi lần giao chiến hắn đều xảo quyệt đem cô Ngải ra làm lá chắn, làm cậu phân tâm.
Dưới ánh trăng, Cảnh Dương nằm trên một nhánh cây, trên tay là một vò rượu. Bản thân cậu không biết mình bị trúng bùa yêu của Trịnh Uyển, cậu không nhớ trước đây mình đã từng yêu thương cô Ngải thế nào, chỉ biết cô là người có mệnh số phù hợp cậu cần cưới.
Một nửa dòng máu trong người không chịu tác dụng của bùa, nên cậu vẫn có cảm giác mất mát, cảm giác ghen vì cô Ngải bị kẻ khác cướp đi. Tâm trạng buồn bã khiến người ta dễ say, cậu nằm đó mơ màng, bực bội giơ chân đạp loạn xạ. "Soạt soạt soạt", cành cây bị cậu đạp rung lên trong màn đêm.
"Ấy ấy, tướng quân à, ngài có bực bội chuyện gì thì cũng đừng có giận cá chém thớt lên ta chứ."
Một giọng nói sang sảng vang lên, Cảnh Dương ngẩng lên nhìn ngó xung quanh, thấy một ông già râu tóc bạc phơ, nét mặt hiền hậu, chống gậy đứng dưới gốc cây. Đã gọi cậu là tướng quân chứng tỏ người này có lai lịch không nhỏ, biết chuyện của cậu năm xưa.
"Ông là ai?"
"Ấy, xem ngài kìa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2653517/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.