"Nhưng bẩm ông bà, cậu con bây giờ sao rồi?"
Nhà mới của cậu mợ trên núi Thạch, cậu đã cất công chuẩn bị từ lâu, ấy vậy mà bây giờ chỉ còn lại hạ nhân bọn họ ở, cậu mợ thì mất tích sống chết không rõ.
"Cảnh Dương ấy à, nó vẫn cố chấp bới tung hết núi Hồ để tìm vợ nó. Các ngươi cứ về đi, võ công nó lợi hại các ngươi đều biết, yên tâm đi."
Hai ông bà cười khổ, chuyện dữ bất ngờ ập đến, Cảnh Dương bây giờ chỉ là một hồn ma, muốn đấu với Hồ tộc là điều không thể, cậu cần phải có chỗ dựa khác. Thạch bà quay về nhà, đứng trước bàn thờ thắp mấy nén nhang, miệng lầm rầm khấn.
"Bà làm gì đấy? Người đó không phải muốn là tuỳ tiện gọi đến được đâu!" - Thạch ông vội vàng ngăn cản.
"Đến nước này thì tôi buộc phải gọi thôi! Vả lại, con trai mình cưới vợ, bà ta cũng nên ló cái mặt ra nhận con trai con dâu chứ!"
Rồi Thạch bà nhìn thẳng vào mấy nén nhang đang nghi ngút khói, không còn khấn nữa mà nói rõ to: "Này nhà chị kia, tôi nuôi con trai giúp chị hơn trăm năm nay đủ rồi đấy, biết điều thì ló mặt về nhận con đi!"
Vừa dứt lời, mấy nén nhang đang đỏ hồng đột nhiên tắt ngúm, Thạch bà cười: "Tôi nói bà ta nghe được đấy."
Bà lại gọi hai đứa thư đồng đến căn dặn: "Đi chuẩn bị chút lễ lạt, ngày mai chúng ta đi miếu Bà Chúa Sen."
Bà Chúa Sen vốn là một cung nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2653468/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.