Nhị Hồ chỉ là một hồn ma, còn đây lại là hang của con cáo tinh nào đó, chẳng lẽ cậu đi tìm sai hướng rồi? Cậu thử đi vào trong hang xem tình hình, thấy chỗ này hoang tàn đổ nát, trong hang tối tăm lạnh lẽo, không giống như có người hay sinh vật nào sống ở đây.
Cảnh Dương quay ra khỏi hang, vừa vặn bắt gặp Thạch ông Thạch bà khẩn trương đi tới.
"Sư phụ, sư mẫu?"
"Thì ra con ở đây."
Thấy cậu không bị làm sao, hai ông bà thở phào. Ba người họ đã lục tung núi Hồ này lên rồi nhưng vẫn không tìm thấy cô Ngải. Không tìm thấy cô, nhưng lại thấy rất nhiều xương người trắng toát rải rác khắp nơi trên núi.
"Có lẽ là những người xấu số bị Hồ yêu ăn thịt thôi, con đừng quá lo lắng." - Thạch ông Thạch bà an ủi Cảnh Dương.
Lại tiếp tục tìm kiếm trong vô vọng, không ai ngờ cô Ngải mà họ đang tìm lại đang ở trong lòng đất, sâu trong lòng núi Hồ.
"Ưm... ưm..."
Những sợi dây đàn trói chặt cơ thể cô, chúng hằn lên da thịt cô những vết đỏ rớm máu. Miệng cũng bị một nhúm dây đàn căng qua, cô đau đớn trầy da xước thịt. Đến bây giờ thì cô đã nhìn rõ người bắt cô đi là ai, chẳng phải là cô gái xinh đẹp ngồi trên mái nhà đánh đàn, đêm đó cô đã gặp trong cung sao?
"Cô cưới chồng không mời tôi, đấy là cô đáng phải bị phạt."
Cô gái xinh đẹp thấy cô Ngải đã tỉnh thì giơ ngón tay thon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2653471/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.