"Cũng chỉ là một con vợ nhỏ thôi, nó muốn thì cứ cho nó cưới."
Hồ ông nhìn sâu vào đôi mắt Nhị Hồ, nó đã bỏ nhà đi năm mươi năm khiến lòng ông dằn vặt rất nhiều. Đôi mắt giống hệt mắt mẹ nó làm Hồ ông choáng váng nhớ lại chuyện năm xưa, tính Nhị Hồ rất ngang ngược, không cho nó cưới cô gái này, e là nó lại bỏ nhà đi tiếp.
Nhị Hồ nở nụ cười yêu nghiệt, chẳng thèm nhìn ai, nghênh ngang dắt cô Ngải đi về căn viện của hắn. Hắn giải huyệt cho cô, vừa lấy lại được giọng nói cô đã uất ức kêu lên:
"Tôi muốn về, mau thả tôi v..."
Câu nói không thoát hết nổi khỏi miệng vì có một cặp mắt từ trong bóng tối nhìn chòng chọc vào cô. Đôi mắt loé lên ánh sáng xanh nhè nhẹ, ngay từ khi bước vào phòng cô đã cảm nhận có cái gì cứ theo dõi, ám theo cô, hoá ra là đôi mắt này.
"Cậu, cậu về rồi."
Một người phụ nữ thân thể mảnh mai yếu đuối, khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch, không có chút sức sống nào. Hốc mắt cô ta thâm quầng, tròng mắt lồi ra, mái tóc xơ xác trụi mất một mảng ngay giữa đỉnh đầu, để lộ lớp da đầu trầy da rớm máu.
"Aaaa..." - Cô Ngải giật thót cả người, không ngỡ đây là một người sống.
"Ừ, có khoẻ không?"
Nhị Hồ thản nhiên đáp lại, tuy hỏi han quan tâm nhưng ánh mắt hắn lại lạnh nhạt.
"Em vẫn khoẻ, đây chính là vợ nhỏ cậu mới cưới à? Cô ấy xinh đẹp thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2653467/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.