Nom cô cứ ngọ nguậy như con sâu, cậu đương nhiên không nỡ, đành đi rót chén nước, còn cầm cái quạt quạt cho cô.
"Không cần!" - Cô Ngải bĩu môi cầm cái quạt và chén nước ném đi, người bên ngoài nghe "choang" một tiếng chói tai nhưng nào ai dám vào.
"Em còn khoẻ vậy?"
Cậu Cảnh Dương tức đến mấy nhìn cảnh này cũng không nhịn được bật cười. Cô Ngải không biết ăn phải gan hùm mật gấu gì mà hùng hổ choàng tay lên cổ cậu ấn xuống:
"Khoẻ chứ! Tối nay đã làm được gì đâu mà chẳng khoẻ?"
Ý là từ lúc bị trúng dược đến giờ vẫn chưa có ai giải cho cô.
Bên ngoài, có ai tò mò hóng hớt đều bị Thạch bà đuổi đi hết, bà cũng trở về phòng mình nghỉ ngơi. Cậu Cảnh Dương hít sâu thở mạnh mấy lần lấy lại bình tĩnh, nghe cô nói tối nay đã được làm gì đâu, tâm trạng u ám từ tối đến giờ của cậu như được hồi sinh sống lại.
"Nhị Hồ chưa động vào em một tí nào chứ?"
"Không, một cọng tóc cũng không! Hắn dám động thì em liều với hắn luôn!"
Cô Ngải vừa nói vừa chộp đâu một cây kéo sắc nhọn, giơ lên làm động tác muốn đâm vào cổ.
"Đừng có làm bậy!" - Cậu Cảnh Dương nhăn mày tịch thu cây kéo.
Đèn đã tắt tối thui, nhưng mọi động tĩnh trong phòng đều được hai cặp mắt từ đằng xa chú ý suốt từ tối đến giờ. Núi Thạch trước giờ không có ma quỷ nào dám bén mảng đến, nhưng lúc này lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2653454/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.