Nhiệt độ trên núi buổi đêm vốn đã lạnh, nhưng cũng không lạnh bằng sắc mặt cậu Cảnh Dương lúc này. Gia đinh không ai dám lại gần, cậu cúi gằm mặt, một nửa khuôn mặt che khuất trong bóng tối, không nhìn ra là cậu đang nghĩ cái gì.
Chỉ thấy cậu u ám bế mợ lên tay, đặt lên ngựa phi một mạch về nhà. Gia đinh lo sợ cắm đầu cắm cổ chạy về theo, đi được nửa đường họ gặp Thạch ông Thạch bà đi xe ngựa đi tới.
Ơn giời, ông bà đến rồi! Tuy không biết mợ có còn sống không, nhưng chí ít Thạch ông Thạch bà xuất hiện cũng an ủi phần nào cậu chủ của họ. Cậu ấy cứ im lặng, hằm hằm không nói chuyện như vậy làm họ thấp thỏm sợ muốn chết.
"Cảnh Dương, sao con tự ý đem người đi đánh Hồ yêu mà không nói gì với chúng ta? Hiện tại sức con không đánh được Hồ yêu đâu!"
Thạch ông Thạch bà lo lắng nói, trông thấy cậu vẫn lành lặn trở về thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng nhìn thấy cái bọc chăn cậu ôm khư khư trên tay thì không khỏi kinh ngạc.
"Cảnh Dương, cái này là..."
"Trời, con Ngải! Sao lại ra nông nỗi này?" - Nhìn rõ khuôn mặt người quấn trong chăn, hai ông bà kinh hoàng hô lên.
Thạch ông nhanh tay kiểm tra hơi thở của cô, khuôn mặt già nua khẽ giãn ra: "May quá, nó vẫn còn thở."
Thạch bà cũng giống như Cảnh Dương khi nãy, sờ trán cô rồi hé mở chăn kiểm tra nhiệt độ cơ thể. Vừa mở ra bà đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2653456/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.