Môn kiểm tra: Lịch sử (Thời đại kinh hoàng) Câu chủ đề: Hai người họ hôn nhau trong tiếng cảnh báo của hệ thống. (Chương 92: CANH HAI) ϵ( 'Θ' )϶ Tần Cứu hơi tránh ra, ánh mắt đi từ đôi mắt xuống, rồi dừng lại trên môi Du Hoặc. Hơi thở hai người gấp gáp, đan xen vào nhau. Âm thanh cảnh cáo chưa bao giờ vang lâu đến như vậy, giống như đã bị hỏng luôn rồi. Nhưng tuyệt nhiên chẳng ai quan tâm đến nó cả. "Này tổng giám thị, em thở có hơi gấp đấy." Tần Cứu thấp giọng nói. Người ta nói rằng trời sinh tròng mắt nhạt màu thì tình cảm cũng sẽ phai nhạt theo. Nhưng đôi mắt xinh đẹp phía trước đang ánh lên trong sương khói lượn lờ, nửa mở nửa khép giữa hơi thở dồn dập, lại còn ẩm ướt mê man hơn cả sương mù. Du Hoặc lại mới bắt đầu hồi phục, hiệu quả cực kì nhỏ. Sau một lúc lâu, hắn mới quay mặt lại trả lời Tần Cứu: "....... Phản ứng thiếu oxy là bình thường thôi." "Phản ứng bình thường......" Tần Cứu lặp lại từ này, giữa hơi thở thô nặng mà cười một tiếng: "Giữa ban ngày ban mặt mà hôn nhau với một người đàn ông, cũng là một phản ứng bình thường của tổng giám thị chúng ta à?" "......" Môi Du Hoặc giật giật, một lát sau nói: "Nói rõ chuyện của tòa lâu đài cổ trước đi." "Chuyện của lâu đài cổ? Lâu đài cổ xảy ra rất nhiều chuyện." Tần Cứu nói: "Ý em là chuyện trước mặt thì em chấp nhận không mạo hiểm, còn sau lưng thì nhân lúc tôi bị đánh, lén đi trao đổi với tên vu y sao? Hay là chuyện.... trước khi tôi kịp phản ứng lại thì ngang ngược bắt lấy tay tôi cầm dao đâm vào tim mình một nhát? Hay còn là chuyện..... vừa mới đâm một dao xong thì giả bộ ngã nhào vào lòng tôi không chịu nhúc nhích, thở lấy thở để hồng hộc cả thế kỷ mới chịu trừng mắt nhìn lại thế?" Du Hoặc: "......" "Ba cái đó, em chọn một cái mà nói rõ trước đã nào." Tần Cứu nói. Du Hoặc: "Còn anh thì sao, anh muốn lấy một đổi hai tự đâm chính mình, nghĩ tôi không đoán được à?" Tần Cứu rũ mắt nhìn hắn, chợt nói: "Bây giờ tim tôi đập còn nhanh hơn bình thường nữa, có hơi không biết đây là đang thở, hay là cái gì khác." Ngón trỏ gầy guộc của anh chống bên xương cằm Du Hoặc, ngón cái mân mê môi dưới của hắn. Tim của Du Hoặc cũng đập rất nhanh. Hắn liếc mắt nhìn ngón tay của Tần Cứu, giọng khàn khàn: "...... Có một loại tâm lý tên là hiệu ứng cầu treo (*)." Loading...
"Hiệu ứng cầu treo?" Tần Cứu hừ cười một tiếng, ngón cái của anh miết nhẹ một chút, ngay lúc môi Du Hoặc khẽ nhếch thì anh nghiêng đầu hôn tới: "Hiệu ứng cầu treo còn có bao gồm bị hôn đến cổ đỏ gấc lên ư?" Khi Tần Cứu cúi đầu lại gần, có lẽ là do hơi thở dồn dập quá mãnh liệt, cảnh tượng quá khứ xa xăm nào đó ùa vào trong trí óc Du Hoặc. Xa vời nhưng lại quen thuộc đến lạ..... Dường như là một phiên bản của một cảnh trong mơ nào đó. *** Ngày hôm đó cũng rơi vào giữa mùa hạ giống với bài kiểm tra lần này. Có lẽ do mùa này vô cùng nóng nực, rất dễ dàng thúc đẩy cảm xúc và tình cảm. Khi đó Du Hoặc vẫn là giám thị A như trước, Tần Cứu thì đang vào giai đoạn cuối của thí sinh. Đó là lần vi phạm quy chế lần thứ 11 của anh, sau một ngày mệt mỏi dọn dẹp phòng thi, lại đóng quân hai ngày trong phòng tạm giam của giám thị A. Vào hoàng hôn của ngày hôm sau. Tần Cứu cầm một ly nước, ngồi đờ người ở góc bàn, mái tóc cắt ngắn ướt dầm dề, nút ở cổ áo sơ mi sạch sẽ buông xoã, các đường cong vai lưng ngực và cơ bắp tràn đầy sức mạnh. Anh uống một ngụm nước, nghiêng đầu nói với Du Hoặc: "Cảm ơn sự cố gắng hết mình của tổng giám thị thân yêu, cố gắng cho thêm phòng tắm trong nhà vệ sinh ở phòng tạm giam, bằng không cứ tiếp tục mấy lần tạm giam thế này, chỉ sợ em cạch mặt tôi mất." Du Hoặc đứng một bên, chờ anh uống nước xong thì đem ly đi. "Hệ thống không nghi ngờ gì hả?" Tần Cứu hỏi. "Phòng tạm giam trước kia đều có những đồ dùng này từ lâu rồi, sau đó thì bị hư, bây giờ thì chỉ sửa trở về thôi." Du Hoặc nói: "Liệu nó có thể đảm bảo về sau sẽ không có thí sinh giống như anh không? Những thí sinh đó đều phải dùng đến nơi này như nhau thôi." Điệu bộ hắn nói chuyện bình tĩnh như thường lệ, Tần Cứu thưởng thức một lúc lâu mới nói: "Nó nhất định sẽ bị vẻ mặt này của em lừa đấy." "....... Cuối cùng là anh có khát hay không, năm phút mà uống có hai ngụm vậy?" Du Hoặc nói. "Lại chuyển đề tài nữa rồi." Tần Cứu ngoan ngoãn uống thêm ngụm thứ ba nói: "Cứ mỗi lần nói đến chuyện không đứng đắn thì em lại chuyển đề tài. Em gấp lắm à?" Du Hoặc đáp: "Nóng." Thật ra phòng tạm giam không hề oi bức, trang bị thông gió cũng không hề tệ, hơi ẩm vừa tắm tản đi rất nhanh. Nhưng vẫn luôn có hơi nóng còn sót lại. Tần Cứu nói: "Rõ ràng 20 phút trước chỗ này còn nóng hơn, em cũng không đi gấp như vậy." Du Hoặc: "....." Hắn căng chặt khuôn mặt trời sinh khôi ngô lạnh lùng, lấy chiếc ly lại từ trong tay Tần Cứu: "Nhớ kỹ chuyện tôi vừa nói khi nãy là được, giờ tôi đi đây." "Chuyện gì?" "......." Mới vừa nói xong đã quên. Đừng trách sao giám thị A muốn đánh người. Tần Cứu nhảy xuống bàn, lúc này mới nói: "Ý em là tôi kiểm tra xong thì cút lẹ giùm, cách càng xa càng tốt, ngàn vạn lần không được trở thành giám thị đúng không?" Du Hoặc: "......" Rõ ràng hắn hy vọng Tần Cứu thuận lợi thông qua bài kiểm tra, rời khỏi hệ thống, không nhảy vào hố lửa này. Nhưng..... một hai phải giải thích như vậy cũng không sai. "Tôi tới đây có mục đích riêng, em quên rồi sao? Giờ mà hệ thống cho tôi cút đi thì tôi cũng sẽ tìm mọi cách trở về." Tần Cứu nói. "Mục đích của anh và tôi giống nhau, tôi hiểu nơi này hơn anh nhiều, càng quen hệ thống hơn anh, còn dễ làm hệ thống mất cảnh giác, càng dễ đạt đến mục đích kia hơn." Du Hoặc cau mày nói: "Tôi không biết anh có lý do gì mà cứ một hai chịu trói ở chỗ này." Lòng tràn đầy lo lắng, hắn khó mà có lần cảm thấy nóng nảy như thế. "Lý do ư?" Tần Cứu nói: "Trước mặt có một cái này, nó không quay đầu lại mà còn buông lời hung ác với tôi nữa kìa." Du Hoặc dừng bước chân ngay trước cửa. "Tôi chợt có hơi tò mò, trong mắt em quan hệ của chúng ta hiện tại là gì?" Tần Cứu nói. Du Hoặc đứng một hồi, lát sau nói: "Quan hệ giữa giám thị và thí sinh." Hắn nói xong trầm mặc thật lâu trong phòng, cái kẻ trước giờ tuỳ ý kiêu ngạo ở phía sau lại đột nhiên yên tĩnh đến lạ. Vẻ mặt Du Hoặc bình tĩnh, nhưng ngón tay cầm ly lại trắng bệch. Thật lâu sau đó, lúc hắn tính đi mở cửa, phía sau bất thình lình truyền đến tiếng bước chân thật nhẹ. Tiếp theo hơi thở Tần Cứu phả tới. Anh cúi đầu, nói bên tai Du Hoặc: "Những giám thị khác không lên giường cùng thí sinh đâu, tổng giám thị à." Lông mi Du Hoặc khẽ run.
Nó tựa như là một tư thế bế lên từ sau lưng, nhưng giữa bọn họ lại mang theo ý vị giằng co. "Thói mạnh miệng của em tôi đã sớm quen rồi, càng lo lắng cho thì càng phải đâm chọt người ta đến thế. Tôi chưa từng thấy em đâm chọt người khác như vậy, nói đến chuyện này thì dù tôi nói gì thì cũng trở về hết." Tần Cứu nói. "Cứ coi như hệ thống ném tôi ra ngoài, thì dù không còn ký ức gì, tôi cũng sẽ trở về." ....... *** Ngọn lửa đốt toà lâu đài hừng hực cháy rất lâu, không hề có ý muốn tắt, dường như có nhiều đồ vật nên bị vùi trong đống tro tàn. Linh hồn của công tước và vu y đã sớm tiêu tan, bởi vì để vu thuật trở về ban đầu mà những phần cơ thể cụt tay chân còn sót lại, thi nhau hồi phục trở thành người. Bọn họ đã trải qua một lần niết bàn trọng sinh, kêu gào từ giữa ngọn lửa chạy ra ngoài, lại một lần nữa nhìn thấy ánh nắng mặt trời. Lúc tất cả sự sống chết giữa ngọn lửa lớn trở về, ở một góc nào đó của lâu đài, một chiếc rương gỗ màu đỏ đột nhiên rung rung vài cái, có một người nào đó kinh sợ thét chói tai ở bên trong, muốn rời khỏi. Từ sau khi công tước sống lại, chiếc rương gỗ đỏ vẫn luôn đặt ở đáy giường gã. Cứ mỗi lần cách vài ngày gã sẽ gọi "Elissa của ta", sẽ tìm kiếm cô gái giống với cô ấy, chém rớt đầu và tứ chi của các cô, chỉ để cho Elissa trở về. Nhưng từ trước đến giờ, gã chưa bao giờ mở chiếc rương gỗ kia qua. Gã giấu nó ở dưới giường, từ ngày đặt nó vào, cho đến bây giờ..... cũng chưa mở nó ra lấy một lần. Cái vu thuật kia, yêu cầu người sống lại và vật hy sinh đều bị ngọn nến vây quanh. Công tước cho rằng chính bản thân đã làm vô số lần, các chi tiết không thể rõ ràng được hơn nữa. Nhưng mỗi một lần gã..... mỗi một lần gã đi tìm những cô gái trẻ, đều không mang Elissa theo. Không phải bởi vì sợ hãi phần này. Phần thân cụt tay chân như thế gã đã thấy nhiều, số lượng tự tay mình chém cũng không đếm xuể, gã chỉ là không muốn nhìn thấy khuôn mặt trong rương kia, cũng không muốn nhìn người phụ nữ trong rương. Bởi vì người phụ nữ kia vốn dĩ không phải là Elissa. Elissa thật sự, đã bị vu y mượn vào cùng ngày công tước sống lại rồi. Vu y nói, một đồ dùng trên người ông đã quá già rồi, già đến đã sớm chống đỡ không được bao lâu nữa rồi. Ông và công tước liên kết với nhau, ông suy yếu, thì công tước cũng sẽ suy yếu. Ông chết, công tước cũng sẽ chết. Ông cần một cơ thể thích hợp để sống nhờ, đảm bảo công tước khoẻ mạnh lâu dài mà sống. Kỳ thật có thể lựa chọn rất nhiều thể xác, nhưng quản gia lựa chọn người thân mật nhất với công tước. Ông biết công tước phu nhân yêu chồng mình ghê gớm, nếu vu y sống nhờ vào thân thể của phu nhân, có lẽ sẽ chịu ảnh hưởng của người chủ cũ, vĩnh viễn trung thành với công tước. Thế nên vào đêm đó, quản gia chỉ để một mình công tước sống lại, vu y chiếm cơ thể của phu nhân, để báo đáp, ông đã triệu hồi âm hồn của người hầu. Nhưng cô cũng không ở lại lâu đài cổ, mà đi đến nhà thờ trong thị trấn, giả trang thành một nữ tu sĩ. Bởi vì người trong thị trấn sinh sống ngày càng đông, cũng đủ cho cô ta sử dụng. Quản gia sợ công tước sau khi tỉnh lại sẽ đau lòng, đành lừa chặt người vợ của một đôi vợ chồng, làm ra một cái xác hỗn độn khốn khổ, rồi mang mặt nạ lên cho cô nàng. Lão nói với công tước: "Sống lại thất bại, không biết vấn đề gì xảy ra." Công tước đứng bên vũng máu, ánh mắt xoay một cái rồi dừng lại mà nhìn chằm chằm nửa dưới của khuôn mặt mang mặt nạ, hồi lâu sau nói với quản gia: "Cất vào rương đi." Từ lúc này bắt đầu quá trình mắt nhắm mắt mở. Gã có thể yêu cầu vu y đổi một thân thể, nhưng gã lại không làm. Gã chỉ ngầm đồng ý mà giấu "Elissa" vào dưới giường, ra lệnh toàn bộ lâu đài cổ cùng mang mặt nạ với cô, cho mọi người thấy gã nhung nhớ đối phương đến nhường nào. Chỉ là..... cô vĩnh viễn cũng không thể sống lại. Chiếc rương gỗ đỏ cuối cùng cũng bị phá mở, một người phụ nữ trẻ tuổi tóc tai rối bù chui ra, vừa gặp phải người chồng bi thảm như mình ở một góc nào đó. Họ cùng nắm tay rời khỏi nơi này. Ngọn lửa đỏ chói mắt bao vây trên hành lang, bức tranh sơn dầu rơi xuống đầy đất, thuốc màu bị nướng đến nứt nẻ hoà lẫn vào nhau, chuyển sang cháy khét, khung ảnh lồng kính bị đốt đến hoá thành than. Khoé miệng công tước phu nhân căng chặt lên khi bị nướng cháy khét, từ mỉm cười biến thành một đường thẳng, lại hơi hơi kéo xuống, tựa như ghét bỏ, cũng tựa như vừa họa một nét bi thương. Thân thể cô nằm nhoài trong căn phòng ngủ tráng lệ huy hoàng, mà cơ thể gốc của công tước chôn ở mảnh đất khô cằn nào đó phía dưới, bọn họ cách xa nhau trăm ngàn mét, một người hoá thành tro tàn, một người thối rữa thành bùn đất, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa. Bên ngoài lâu đài cổ, Khương Nguyên té ngã lộn nhào mà chạy đến đám người, Chu Kỳ ôm lấy anh ta vừa cười vừa nhảy, cuối cùng chỉ còn gào khóc. Ở nơi xa hơn, khu giám thị nhận được thông báo. Hệ thống kéo vang một hồi cảnh báo dài nhất từ trước đến nay, lại chỉ cho ba vị giám thị một tờ giấy báo cáo tạm thời. Bởi vì nó không tìm thấy bất kỳ điều luật trừng phạt ra sao, cũng không tìm ra bất kỳ quy chế nào để giải thích..... vì sao mà hai người đó không có ký ức, cách xa nhau tận mấy năm trời, thân phận lại đối lập, thế mà vẫn có thể đến với nhau như trước kia. Thế nên mới nói tình yêu là một thứ kỳ lạ đến thế đấy. Dẫu có để thối rữa mồ đắp. Vẫn mãi nguyện khắc cốt ghi tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]