Chương trước
Chương sau
Ngoài cổng chỗ ở giám thị cho dừng ba chiếc xe ngựa nhỏ, cửa xe mở rộng, khẽ lắc lư trong gió.
Xe ngựa tới đón các giám thị.
Bên trong chất hành lý của cả ba giám thị, nhưng lại chẳng biết người đâu cả rồi.
Nửa giờ trước, bọn họ nhận được báo cáo nói rằng: Lâu đài cháy lớn, vu thuật hồi tưởng, bài thi kết thúc. Sau đó hệ thống tính tổng điểm và thành tích cuối cùng, giám thị có thể dọn dẹp trước, chuẩn bị rời đi.
Nhưng sau khi bọn họ đã an tọa trong xe ngựa chưa được bao lâu thì tiếng cảnh báo chói tai lại vang lên.
Trong xe ngựa, ngoài xe ngựa, trong nhà nhỏ, 360 độ không chỗ nào là không có tiếng chuông cảnh báo của hệ thống, ồn đến nỗi bọn họ phải vắt chân lên cổ chạy về căn nhà nhỏ ngay.
922 buồn ngủ vò cái đầu tóc rối mù của mình, 021 thì chỉ vừa mới tẩy trang một bên mắt.
Giữa mớ tạp âm điếc tai, bọn họ rống họng hỏi 154: "Đang làm cái gì ở đây vậy, diễn tập phòng cháy chữa cháy à?"
154 cầm tờ giấy trong tay run run, cũng than lại: "Cảnh báo vi phạm quy chế, nghe không biết à?"
"Nghe không biết đó! Chưa từng nghe thấy như vậy luôn! Cả rừng kiến thức á!" 922 cãi chày cãi cối.
021 cau mày nói: "Bug rồi! Bài thi kết thúc, lấy đâu ra người vi phạm quy chế?"
"Trên tờ giấy viết cái gì vậy? Tôi nhìn thử xem." 922 châu đầu bước tới.
154 kéo thẳng tờ giấy: "Trống không, một chữ cũng không có." "Trống không?" 922 thoáng kinh ngạc.
Anh ta buông tay khỏi tai, lấy tờ giấy từ trong tay 154 qua, để dưới ánh sáng, xem từ trên xuống dưới, lẩm bẩm nói: "Đúng là trống không rồi, có ý gì nhỉ? Trước đó từng có trường hợp này không?"
021 bị làm ồn đến hết kiên nhẫn, không chút khách sáo nói: "Chưa thấy, chắc là bug rồi."
Nàng quay người tính về lại xe ngựa thì tiếng cảnh báo còn lớn hơn nữa.
"......"
021 mặt vô cảm khựng lại trong chốc lát, rồi quay lại nói: "Được rồi, không cho đi thì thôi."
Nàng muốn lấy điện thoại ra xem đã thấy 154 cúi đầu gõ chữ, bảo: "Đợi tí, tôi tra thử xem."
021 khó hiểu: "Cậu có quyền hạn tra chi tiết quy định vi phạm sao? Không phải chỉ có giám thị chủ quản tại phòng thi mới có thể tra à?"
154 sửng sốt: "Hả?"
922 đáp: "Cái đó nói chung thôi, muốn tra thì cứ tra, trước kia boss tụi tôi không nhớ quy định hay lại lười gì đó, đều nhờ 154 tra hết."
Tiếng cảnh báo ồn điếc tai, 021 cũng không rảnh lòng để tâm đến vấn đề nhỏ này.
Nàng gật gật đầu nói: "Vậy chắc tôi nhớ nhầm."
Một lúc lâu sau đó, 154 giơ màn hình điện thoại lên nói: "Hệ thống load một hồi thì cho tôi đáp án thế này."
Trên mục chi tiết quy định vi phạm có đánh dấu, người vi phạm quy định là Tần Cứu.
....... Biết lắm mà.
Nhưng bất ngờ ở chỗ, vi phạm quy định lại nằm vào hạng mục công việc.
Trên phần báo cáo vốn có hiện ra mấy con chữ: Sự an toàn của hệ thống đang bị uy hiếp.
Nhưng chỉ chốc lát, lại trống không tiếp.
Loading...

Một hồi sau thì hiện ra một dòng chữ: Giám thị vi phạm quy định phát sinh quan hệ không đứng đắn với thí sinh.
"???"
Ba vị giám thị ngơ người ra.
922 nhịn trong chốc lát, nhưng cũng không nhịn nổi nữa: "Đùa kiểu gì vậy, không thể nào, mấy giám thị nữ thích boss đầy ra, sao mà anh ấy muốn vi phạm quy định nguy hiểm đi tìm một thí sinh nữ được cơ?"
021 nói: "Nhưng ở bài thi này thì khác, không phải là cưỡng ép phu nhân đó chớ?"
"Cũng không thể nào đâu, giờ được bao lâu rồi, đánh giết tới tấp thế này còn phát triển tình cảm được hay sao?" 922 lẩm bẩm: "Nếu phát triển tình cảm dễ dàng vậy đã không độc thân đến giờ rồi."
"Ờ ha....."
Ba chú chó độc thân rơi vào im lặng.
"Thế thì có liên quan gì đến sự an toàn của hệ thống?" Linh hồn 922 hỏi.
Không ai có thể trả lời.
Dưới sự thúc giục gọi hồn như ma đuổi của hệ thống, các giám thị đành bỏ cả nghỉ ngơi, tính đi xuống chân núi dưới phòng thi để quan sát chút thử xem.
Chủ yếu là nhìn xem Tần Cứu sao lại, lại, lại làm như vậy, chọc điên hệ thống đến như thế.
Xuống núi thì bọn họ mới biết được.
Hệ thống không chỉ quậy ầm trời, mà còn quậy đình công.
Toà lâu đài cổ bị đốt cháy tàn cháy rụi, các thí sinh ngồi giữa bãi cỏ hoang nửa giờ liền, hệ thống càn quấy không chịu chấm bài tính thành tích, chỉ lo khóc lóc om sòm chỗ bọn giám thị nãy giờ. Cho đến khi giám thị tới phòng thi, đứng gác như dàn hộ vệ đứng ở đó, một con quạ đen mới từ toà lâu đài cổ bay tới, lưu loát nói:
"Người bệnh chữa lành, thí sinh nộp bài, bài thi kết thúc."
"Bắt đầu đưa ra xử lí trừng phạt và khen thưởng cuối cùng."
922: "......"
Không biết vì sao, anh ta cảm thấy hình như hệ thống có hơi kinh sợ.
Các thí sinh vừa mới trải qua một trận vui mừng lẫn trong thảm hoạ, cái tinh thần đó qua đi rồi, khuôn mặt ai nấy đều tràn đầy mệt mỏi.
Trong số đó thì Cao Tề là rõ nhất, ông ta ôm đầu gối, dựa vào một bức tượng điêu khắc cũ nát, trông...... hơi thở cực kì mong manh.
Ở bên cạnh, Triệu Gia Đồng và Dương Thư thay nhau liếc qua ông một cái.
922 đứng gần bọn họ nhất.
Nhân lúc hệ thống còn đang tổng kết điểm số trong phòng thi, anh ta ngồi xổm xuống, đi qua chọt chọt vào vai Cao Tề: "Anh còn ổn không đó? Tốt xấu gì cũng là giám thị mà, mới có một bài thi thôi đã ra nông nổi này rồi à?"
Cao Tề suy yếu liếc qua nhìn anh ta, bộ dáng muốn nói lại thôi, do dự một lát thì dứt khoát quay về chờ chết.
"Làm gì vậy chời?" 922 chỉ vào ông ta hỏi Triệu Gia Đồng.
"Ai biết đâu." Triệu Gia Đồng nói: "Nãy mới châm lửa đốt xong, tôi nghĩ sắp có điểm rồi, kêu ổng ra gọi mấy cậu bạn kia vào đi, trở về thì thành vầy."
Chị nói xong thì đẩy đẩy vai Cao Tề, hỏi: "Rốt cuộc là anh làm sao vậy?"
Cao Tề nói: "Trúng độc."
Triệu Gia Đồng: "...... Độc chết ông luôn đi."
"Nhìn đi, cứ cái nết vậy đấy." Chị làm điệu bó tay với 922, rồi quay đầu qua hỏi Dương Thư đây là bệnh gì.
Dương Thư nói: "Không biết, nhìn giống bị khiếp sợ quá độ."
Giám thị 1006 bị khiếp sợ quá độ vẫn luôn nhìn về một nơi cách đó không xa, giám thị A bạn tốt của ông đang sóng vai kề bước cùng tên kẻ thù 001 ở ngay chỗ đó, nói chuyện với Chu Kỳ và Khương Nguyên.
Du Hoặc và Tần Cứu vừa quay trở lại đã bị hai cô cậu tình thâm đó tóm chặt.
Khương Nguyên gỡ mặt nạ xuống thay cả bộ âu phục, đổi thành chiếc áo sơ mi sọc carô và quần jeans, nhìn cứ như chỉ vừa bước qua tuổi hai mươi. Mặc dù đôi mắt khóc đỏ hoe, cũng chẳng thể che dấu khí thế hừng hực trên người mình.
Có thể thấy đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong, thật sự khác xa.
Anh chàng bày tỏ ngàn ân vạn tạ với Tần Cứu và Du Hoặc, cảm ơn hai người họ cùng đội với Chu Kỳ, cảm ơn họ không để Chu Kỳ vào nguy hiểm chết người, cảm ơn họ đã chăm sóc cho Chu Kỳ.
Còn Chu Kỳ thì cảm ơn họ giúp Khương Nguyên sống lại.
Ngỡ đã mất lại có thể về trong vòng tay làm bọn họ hết mực hưng phấn, nói chuyện có chút lộn xộn, nội dung y nhau lại cứ nói đi nói lại.
Có lẽ như vậy mới có thể biểu đạt lòng biết ơn sâu sắc.
Du Hoặc và Tần Cứu không thích nghe người khác nói dông nói dài, nhưng giờ đây lại vô cùng có kiên nhẫn.
Vốn dĩ cỏ hoang ở đây là vườn hoa của toà lâu đài, lập rất nhiều tượng điêu khắc bị phá huỷ.
Tần Cứu đặt tay lên một bức, cúi đầu nghe cặp đôi nhỏ này luyên thuyên, lâu lâu cũng gật đầu, đáp lại vài tiếng.
Du Hoặc thì dựa ở bức bên cạnh, một tay vuốt khuyên tai, tay thì ôm lấy cánh tay.
Hắn nói rất ít, hầu như chỉ nghe thôi.
Rất nhanh, hệ thống đã công bố tới phân đoạn điểm cộng điểm trừ.
Chu Kỳ và Khương Nguyên không nói nữa.
Tần Cứu nhìn thoáng qua phía sau, hỏi Du Hoặc: "Trở về không?"
Ngón tay Du Hoặc vuốt khuyên tai khựng lại, mắt nhìn thẳng tới con quạ đen phía trước nói: "Cao Tề ngất rồi, anh không phát hiện sao?"
"Thấy rồi."
"Vậy cho ông ấy nghỉ ngơi đi."
Thành thật mà nói, Tần Cứu cũng không nghĩ tới Cao Tề sẽ đi tìm bọn họ.
Tần Cứu nói: "Ông bạn già này của em tâm lí có hơi yếu đấy."
Du Hoặc liếc mắt nhìn anh.
Tần Cứu: "Sao nào, tôi nói sai rồi à?"
"Như nước với lửa, đối chọi gay gắt, một sống hai chết." Du Hoặc liệt kê ra từng chữ một, "Đều là lời anh nói trước kia, anh ngẫm lại cái này trước rỗi hẵng đi đánh giá lại tâm lí chịu đựng của Cao Tề."
Tần Cứu sờ sờ cổ.
Đổi theo hướng suy nghĩ khác mà nói, Cao Tề có chút khổ sở.
Hai người lo đứng nói chuyện ở đó, hoàn toàn mặc kệ điểm số ra sao.

Con quạ đen phụ trách báo cáo vỗ cánh, giận dỗi đánh rơi mấy sợi lông vũ.
Mãi đến khi nó nói xong kết quả cuối cùng, hai người họ mới quay qua tặng cho nó một ánh mắt.
Bài kiểm tra này tuy rằng có chút hao tâm tổn sức, nhưng điểm rất khả quan.
Chỉ tính phần ghi điểm trên người công tước đã đầy ứ cho các tổ thí sinh, hơn nữa, thế mà tất cả đều viên mãn đạt được cấp B.
"Thí sinh được cấp B trở lên có thể thuận lợi tiến vào bài kiểm tra tiếp theo, xe ngựa đều đã sẵn sàng ở lối vào địa điểm thi, xin trở lại xe trong vòng 5 phút, người đánh xe sẽ đưa các thí sinh đủ tư cách tới chỗ nghỉ ngơi tiến hành sắp xếp tạm thời."
Bởi vì thời gian kiểm tra của bài thi này vẫn luôn nhỏ hơn thời gian trung bình, cho nên người giải đề cuối cùng, cũng chính là Du Hoặc và Tần Cứu được một quyền rút thăm.
922 thở dài nói: "Trước kia quyền rút thăm hiếm đến lạ, bây giờ gặp hai người này lại..... trở thành quà tặng đăng nhập mỗi ngày."
Anh ta lấy bộ bài từ trong túi ra, vẫy vẫy tay với hai người nọ.
"Boss ơi! Thẻ chỗ tôi này!" 922 nói.
Hai ông boss quay đầu, đồng thời nhìn thoáng qua Cao Tề.
"Họ nhìn anh làm gì thế nhỉ?"
"...... Ai biết, chắc do tôi đẹp."
Cao Tề thần sắc phức tạp, ngữ khí chết lặng, giống như độc tố trở nặng tới nơi.
922: "?"
Quá trình rút thẻ trước sau như một.
922 xòe bộ bài thành cánh quạt, ánh mắt quét qua quét lại giữa hai người Du Hoặc và Tần Cứu, nói: "Không thì cậu trước đi."
Anh ta nói với Du Hoặc: "Nhận thêm một thẻ người tốt nữa, có đủ đem chiên luôn không?"
"Thẻ người tốt?" Triệu Gia Đồng đột nhiên cất tiếng: "Ý cậu là mấy cái thẻ học sinh ba điều tốt đó sao?"
922: "Đúng rồi, chứ còn có thẻ người tốt khác à?"
Không biết vì sao, thế mà Triệu Gia Đồng rất có hứng thú với mấy lá bài rách linh tinh này.
Chị hỏi Du Hoặc: "Ý cậu ta nãy là gì, cậu có ba tấm rồi à?"
Du Hoặc sửng sốt, gật gật đầu.
Triệu Gia Đồng nói: "Tốt như vậy sao? Ba tấm đều khác nhau hết à?"
Gì mà..... tốt chứ??
Du Hoặc khó hiểu: "Chữ tốt mà cô nói là giễu à?"
Triệu Gia Đồng vừa muốn trợn trắng mắt, nhưng ngại với theo thói quen, chị không có cách nào trợn với A được: "Ý trên mặt chữ, tôi chỉ giễu Cao Tề thôi."
Cao Tề bị điểm danh, giương mắt thì chạm phải ánh nhìn của Du Hoặc, ông liền cố chuyển tầm mắt đi.
Sau một lát ông mới cảm thấy không đúng ha, đối thủ một mất một còn làm bậy cũng không là mình! Mình chột dạ làm gì chứ!?
"Đừng nói là..... các cậu không biết dùng thẻ người tốt như thế nào nha?" Triệu Gia Đồng rốt cuộc ý thức được chuyện này.
922 nhìn sang Tần Cứu, lại nhìn về 154: "Bọn tôi vẫn luôn không biết, còn tưởng chỉ là thẻ cổ vũ, như mấy câu đại loại cảm ơn đã ghé thăm vậy."
"Đương nhiên không phải. Có điều cũng lâu rồi không ai sử dụng qua thẻ này, không biết cũng bình thường thôi." Triệu Gia Đồng làm giám thị từ thuở sơ khai, biết nhiều chi tiết hồi trước hơn người khác một ít.
Chị bảo, "Thẻ người tốt có tổng cộng ba loại, học sinh ba điều tốt, học sinh ưu tú, cầm cờ đi trước(*). Gom đủ ba loại thẻ bài này, có thể nhận được một phần khen."
(*)Cầm cờ đi trước là kiểu tiên phong, thành tích học tập hàng đầu.
"Phần khen gì?"
"Tự do tổ đội." Triệu Gia Đồng nói, "Cậu có thể tự lựa chọn đồng đội, quyết định ai vào phòng thi cùng mình, không giới hạn nhân số."
Nghe tới đây, Du Hoặc và Tần Cứu rốt cuộc có hứng thú.
"Không giới hạn nhân số? Vậy còn số lần?"
"Còn phải hỏi, đương nhiên là một lần thôi." Triệu Gia Đồng nói: "Trừ phi cậu có vài loại thẻ tổ này, vậy thẻ cậu như nhau hết hả?"
"Khác nhau, ba tấm thì có hai tấm lặp lại." Du Hoặc nói: "Tôi chỉ có học sinh ba điều tốt với cầm cờ đi trước thôi."
Vẻ mặt Triệu Gia Đồng tràn đầy tiếc nuối.
Du Hoặc khó hiểu hỏi: "Cô vừa nói lâu rồi không ai sử dụng, sao có thể?"
Có thể tự do tổ đội, là sự mê luyến cực đại với rất nhiều người mà nói. Cứ dựa theo bài kiểm tra trước, tất biết được những người cùng phòng ai đáng tin cậy, ai không và ai lợi hại, ai kéo chân sau.
Nhiều tổ đội khen thưởng, gom các nhân vật lợi hại lại chung một đội hết, năm bài kiểm tra chớp mắt là xong ngay thôi.
Sao có thể đã lâu rồi không ai dùng được cơ chứ?
"Muốn gom đủ cả ba tấm thẻ này, khó lắm."
"Khó sao? Chỗ này ít nhất 10 tấm, nhiều hơn hẳn mấy lá khác." Du Hoặc chỉ vào bài trong tay 922 nói.
"Tính tổng thì nhiều, nhưng cậu kêu 922 lật bài lại cho rồi xem thử đi, trong 10 tấm thẻ người tốt, học sinh ba điều tốt chiếm 6 tấm, học sinh ưu tú 3 tấm, cầm cờ đi trước cao nhất chỉ có 1 tấm."
"Vậy là còn được đó, được rút nhiều."
"Trời ơi...... cậu có biết muốn có quyền rút thăm là biết bao nhiêu khó khăn với các thí sinh ngoài kia không? Bốn tháng nay, trong toàn bộ buổi biểu diễn của giám thị bọn tôi thì chỉ gặp qua một lần rút bài duy nhất, chính là cậu."
"Rất lâu trước kia, có nhiều người vì ba tấm thẻ này, lấy điểm đến sòng bạc chỗ nghỉ ngơi chơi trò thử thách vận mệnh. Nhưng những lá bài trong sòng bạc hoàn toàn khác so với bây giờ, thẻ bài người tốt gần như là con số 0."
Bởi vì khó rút cũng khó gom đủ, ba tấm thẻ đổi lấy một phần thưởng dần trở thành đồ trang trí, qua một thời gian lâu, dường như đã chẳng còn ai nhớ rõ nó.
Tự do tổ đội thật sự quá mê người.
Lần đầu tiên Du Hoặc hy vọng vận may của bản thân vẫn giữ nguyên, rút được thẻ bài người tốt một lần nữa.
Kết quả thì người tính không bằng trời tính, lần này hắn.....
Rút được thẻ bảo lãnh.
922: ".............................."
Đách phải cái vận khí của cậu đen đủi lắm sao?
"Thí sinh Du Hoặc đã sử dụng một lần rút thăm!"
Tiếng của hệ thống, trong bình tĩnh lại lộ ra vẻ mừng như điên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.