Vu Văn đang chụp ảnh bia mộ, còn Du Hoặc thì cầm cây que chiếu sáng.
Đột nhiên, hắn cảm giác chân phải bị người giẫm nhẹ một cái, bèn bất mãn quay sang hỏi Tần Cứu: ''Giẫm tôi làm gì?''
Tần Cứu: ''.........''
Anh cúi đầu thì thấy, giày Du Hoặc quả thật có dính vài vết bùn đất, vết giẫm mới tinh, xác thật là mới bị giẫm qua.
Tần Cứu nâng mắt: ''Nhìn tôi giống loại người sẽ làm ba cái chuyện nhàm chán trẻ trâu này sao?''
Du Hoặc: ''Ai biết được.''
Người khác đều cách hắn tận mấy bước xa, chỉ có độc mỗi Tần Cứu là đứng sóng vai với hắn, mũi chân mà di chuyển là vừa vặn luôn rồi.
Huống hồ cái nhóm người này, ai có gan lớn mà chơi đùa như vậy?
Quý ngài 001 vừa mới bị úp nồi đen xong, Vu Văn lại la lên một tiếng: ''Ai đá tôi vậy? Ảnh chụp bị mờ luôn rồi.''
Ông Vu vội vàng thanh minh: ''Tao không có nha.''
Vu Dao cũng xua tay nói: ''Không phải chị.''
Vu Văn lẩm bẩm nói: ''Người này không phải, người kia cũng không phải, vậy là ai chời?''
............ Mọi người im lặng hai giây, đột nhiên đồng thời cùng nhìn về phía mặt đất.
Du Hoặc giơ cây đuốc đảo qua đảo lại, phát hiện xung quanh thay đổi bất thường.
Có mấy chỗ bùn đất hơi gồ lên, đẩy những nhánh cây và lá đang nằm rải rác sang hai bên, giống như...... chỉ trong vòng mười giây, có một thứ gì đó bò ngang qua đống bùn đất.
Mọi người cứng ngắc tại chỗ, hoảng sợ nhìn nhau.
Ánh lửa chiếu đến sắc mặt trắng bệch của mọi người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-dai-hoc-toan-cau/1737506/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.