"Đúng vậy, tôi chắc chắn đã gặp." Ông thôn dân bắt lấy tay Du Hoặc.
Bàn tay ông ta thô ráp như giấy nhám, chạm vào như muốn xé cả da, còn vừa cứng vừa lạnh.
Du Hoặc rút tay về, sắc mặt chẳng mấy tốt.
"Gặp ở đâu?" Hắn xoa tay hỏi.
Ông thôn dân đứng lặng người suy nghĩ hai giây, giống như không nghe được câu hỏi, ông ta lặp lại: "Tôi chắc chắn đã gặp..... tôi chắc chắn đã gặp qua hai người rồi."
"Ôi, lại bị nữa rồi." Người phụ nữ đang định đục băng thì thả dụng cụ xuống, thở dài nói: "Mọi người thông cảm giúp cho, ông ấy có chút chuyện."
"Sao vậy?"
"Chỗ này của ông ấy không được bình thường." Cô ta chỉ lên đầu của mình, giải thích: "Cứ qua một hồi là tái phát bệnh, gặp ai cũng túm lại nói trông cậu quen mắt nhỉ, tôi gặp cậu ở đâu chưa? Không thì sẽ hỏi họ là cậu biết tôi chứ, cậu nhớ tôi không?"
Vừa dứt lời, ông thôn dân kia đã bắt lấy tay Tần Cứu, thấp giọng hỏi: "Cậu biết tôi chứ, cậu nhớ tôi không?"
Tần Cứu: "......" Cô ta nói: "Đó đó! Giống vậy đấy."
"Làm sao mà bị đến nỗi vậy thế?" Tần Cứu hỏi.
Cô ta ngẫm nghĩ lại một lúc nhưng vẫn lắc đầu nhẹ giọng nói: "Vẫn luôn vậy lâu rồi."
Cô ta tiếp chuyện vài ba câu, song đã có hai người khác múc nước ở bờ sông đi tới, mỗi một gã thôn dân đứng gánh một bên.
"Hai người đưa ông ấy về đi, đoán chừng ông ấy sẽ lên cơn trong chốc lát đấy." Cô ta nói.
Hai người nọ gật gật đầu, kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-dai-hoc-toan-cau/1737505/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.