“Tận hưởng nhé, tôi đi ăn cơm đây, tí quay lại.”
Câu nói như sét đánh ngang tai, An Ninh không thể tin được mình phải chịu đựng cái thứ đó trong người chừng ấy thời gian. Cô nhìn hắn với ánh mắt tha thiết, nhưng đổi lại vẫn là một câu nói trêu tức quen thuộc.
“Tôi sẽ khóa cửa lại, nên em thỏa sức rên la. Phòng này cách âm cực tốt đấy nhé.”
Hắn khóa cửa cẩn thận rồi bỏ xuống phòng khách. Từ bên ngoài cửa, Mạnh Đàm cũng bước vào với gương mặt ủ rũ, trông rất khó coi.
Mạnh Đình thấy thế thì gọi vào.
“Nhóc con, vào đây anh nói chuyện một chút.”
“Vâng, anh gọi em có chuyện gì vậy?” Mạnh Đàm đi đến.
“Vừa đi đâu về mà mặt ủ rũ thế?”
Mạnh Đàm ấp úng một lúc, cuối cùng cũng nói:
“Em tìm An Ninh, không biết có xảy ra chuyện gì không mà tìm mãi không thấy, ở nhà cũng vậy, ngay cả điện thoại cũng khóa.”
Nghe đến đây, Mạnh Đình tỏ ý không hài lòng. Hắn nghiêm giọng:
“Em xem cô ta là gì?”
“Chỉ là một người bạn thôi.” Mạnh Đàm đáp.
“Nếu chỉ là bạn thì em không nên tiếp tục chơi nữa. Cô ta làm việc gì em biết mà, giao du không tốt. Ba mẹ sẽ không thích em có mối quan hệ bạn bè với một người như thế.”
“Nhưng… em không quan tâm về việc làm của An Ninh. Chỉ đơn giản em thấy thích người bạn này mà thôi.”
“Anh nói rồi đấy, em nên nghe lời. Cô ta không phải người bạn mà em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/them-thuong/3476495/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.