“Em vẫn cứ như vậy, sẽ khiến người ta đau lòng đấy. Người đẹp.”
“Vậy thì đừng đau lòng.” An Ninh hững hờ trả lời.
Mạnh Đình cười khẩy, vuốt ve gương mặt xinh đẹp ấy, thì thầm:
“Cứ thích chọc tôi giận. Vui lắm sao?”
Vui hả? Có lẽ không, đó chỉ là sự phản kháng cuối cùng đầy yếu ớt của cô. Mặc dù biết nó không có tác dụng gì nhưng đã vớt vát lại đôi chút tôn nghiêm cho cô gái trẻ.
“Nói chuyện đi!” Hắn yêu cầu.
“Nói gì bây giờ?”
“Nó rằng em sẽ ngoan, sẽ phục tùng tôi.” Hắn nói.
Mạnh Đình đang cố tìm lại vị thế của kẻ thống trị. Bởi vì hắn không thể chấp nhận được lần đầu bị phản bác và giành mất vị thế.
Nhưng ở nơi hắn không còn đủ uy lực khiến An Ninh phải phục tùng và nghe theo. Thứ duy nhất hắn có thể khống chế An Ninh chính là tiền. Tiếc thay, hiện tại cô không bắt buộc phải có nó.
Từ khi An Ninh nói ra hai chữ “dừng lại” giữa bọn họ đã không còn định nghĩa của hai từ “mạnh”, “yếu“. An Ninh có quyền yêu cầu rời đi nếu cô muốn và hắn cũng vậy. Sự khống chế, cấm đoán ban đầu mà hắn áp đặt như cú tát thẳng vào gương mặt vẫn còn ảo tưởng về vị thế tối cao của mình. Cũng vì vậy, rõ ràng trong thâm tâm Vãn Mạnh Đình rất khó chịu và cảm giác mất mặt.
“Tôi không muốn nói.” An Ninh đáp.
Một lần nữa, hắn nhìn kĩ vào khuôn mặt của cô, đay nghiến nói:
“Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/them-thuong/3476494/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.